Số 13 Phố Mink

Chương 2202: Hội viên Richard (2)




Karen lấy giấy tờ chứng minh thân phận của mình từ trong túi ra ném về phía

Duck: "Thẩm phán quan Duck, bây giờ hãy đến cao ốc giáo vụ, tất cả ghi chép

gần đây về cơ quan của Vực Thẳm Thần Giáo trú tại thành phố York, về nhân

viên, vật tư qua lại, chỉ cần là có hồ sơ để tra, đều lấy ra."

Duck tiếp nhận giấy tờ của Karen, lập tức gật đầu nói: "Vâng, bộ trưởng

Karen."

Quyền hạn của Duck không đủ, nhưng Karen có đủ quyền hạn.

"Mặt khác, con dị ma kia, chiêu đãi thật tốt một chút, cô ta có cơ hội lập công

chuộc tội."

Duck lập tức dặn dò với hai thần bộc thuộc hạ của mình: "Đi làm việc."

"Vâng, ông chủ."

"Vâng, ông chủ."

Richard trở về tổng bộ, Duck mang theo hai người thuộc hạ đi cao ốc giáo vụ,

còn sót lại hai tên thần bộc thì đi xuống tầng hầm.

Trong phòng khách, chỉ còn lại Karen, Lucie và Lucia.

Karen nhìn thoáng qua Lucia, hỏi: "Cô có thể đi nghỉ ngơi, ngày mai còn phải

đến trường giáo hội để đi học nhỉ?"

Lucia nhẹ gật đầu, sau khi chúc mẹ mình ngủ ngon thì quay về phòng.

Nếu như Karen là một vị bộ trưởng trung niên, cô sẽ còn gắng gượng tiếp khách

một chút, dù gì thì mọi người bây giờ cũng đã ra ngoài, mẹ mình một mình tiếp

khách có chút không hợp, nhưng Karen tuổi còn rất trẻ, tuổi trẻ, có thể xóa đi

rất nhiều cảm giác khó chịu.

Thật ra những lời này của Karen là đường đột, trong tiềm thức của anh xem

Lucie và Duck làm "Thân thích", cũng sơ sót rằng tình huống không phù hợp.

"Ta lại rót cho bộ trưởng ngài một ly nước nhé?"

"Có nước đá chứ, ta thích uống nước đá."

"Là ta sơ sót, thật ra ta có nghe mẹ nhắc tới." Lucie rất nhanh bưng nước đá

đến, sau đó ngồi xuống trên ghế salon đối diện Karen.

Karen mở miệng nói: "Có thể thấy được, cuộc sống của cô rất hạnh phúc."

"Đúng vậy, rất hạnh phúc." Tay Lucie chống cằm dưới, nhìn Karen, "Nhưng

phần lớn người vẫn hỏi trước đây vì sao ta đồng ý gả cho chồng mình."

"A, vậy sao?"

"Đúng vậy, từ lúc chúng ta kết hôn cho đến khi Lucia lớn như vậy, loại câu hỏi

này cũng không ngừng gặp phải."

"Cực kỳ phiền phức nhỉ?"

"Không, không có." Lucie lắc đầu, "Ta thật thích nói cho người khác biết ta yêu

chồng của mình dường nào."

"Ha ha." Karen cười gật đầu.

"Bộ trưởng Karen không phải cũng giống vậy sao, ta nhớ rằng vị hôn thê của

ngài là xuất thân từ một gia tộc tín ngưỡng nhỏ?"

Gia tộc tín ngưỡng nhỏ sao...

Vẫn may là con mèo Pall kia không có ở nơi này.

"Đúng vậy, không sai."

"Câu hỏi tương tự, Bộ trưởng Karen hẳn là cũng đã trải qua không ít lần nhỉ."

"Ta còn tốt."

Lucie đổi tay khác tiếp tục nâng cầm của mình, nói: "Cũng đúng, bên trong

quan hệ gia đình bây giờ, hoặc gọi là trong sự lựa chọn tình cảm, nam giới có vẻ

càng dễ có thể tiếp nhận, mà nếu nữ làm như vậy, sẽ dễ dàng gặp phải một vài

xung đột với những quan niệm cố định."

Karen đặt ly nước xuống, nói: "Ta ủng hộ nam nữ bình đẳng."

"Nhưng hiện thực khách quan là hiện thực khách quan, ít nhất tạm thời, không

vận động tùy theo ý chí của con người. Cho nên mọi người đối với vị hôn thê

của Bộ trưởng Karen ngày sẽ cảm thấy rất bình thường, nhưng thường thường

sẽ càng chú ý đến ta cùng với Duck."

"Đúng là như thế này, không sai."

"Ta cảm thấy bản thân mình hài lòng, vui vẻ là được rồi, ta lựa chọn điều ta cho

rằng là hạnh phúc, sẽ không làm những thứ yêu cầu xa vời khác, có lẽ, đây cũng

là nguyên nhân mà từ trước đến nay cha mẹ ta vẫn không quá ưa thích Duck.

Thật ra ta còn có một người chị, nhưng chị ấy mất sớm, chị ấy vô cùng ưu tú,

từng là niềm kiêu ngạo của cha mẹ ta, cho nên cha mẹ thật ra cũng từng có sự

ký thác trên người ta giống với chị ấy.

Nhưng ta, để bọn họ thất vọng.

Sau khi kết hôn, trong công việc, nghiên cứu trận pháp và cảnh giới đều gần

như bị ngừng lại, cha mẹ chắc hẳn cảm thấy đây là do Duck.

Thế nhưng mà ta biết, cái này cũng không có liên quan gì đến Duck, khi còn bé,

ta là có chút cảm giác sóng dưới cái bóng của chị mình, đương nhiên, ta không

hận chị ấy, chị qua đời lúc ta còn nhỏ, Eisen lớn hơn ta một chút, tình cảm giữa

hai người họ càng tốt hơn, nhưng ta nhớ được chị ấy lúc trước cũng đối xử với

ta rất tốt.

Ta kém hơn chị của mình, phương diện thiên phú và năng lực cá nhân, ta thật sự

không bì được, Thuật pháp quan, thật sự đã là cực hạn của ta, tư chất của ta

bình thường."

Một vị Thuật pháp quan nói mình tư chất bình thường... Giống như có chút

không thích hợp.

Nhưng đặt ở nhà Guman, đúng là như vậy.

Trên phương diện trận pháp, Delon có thể nói là người đứng đầu thành phố

York, cậu Eisen bởi vì vấn đề tinh thần, lãng phí một khoảng thời gian dài,

nhưng sau khi gặp được Karen, trình độ trận pháp của ông ấy cũng đột phá

trong một khoảng thời gian ngắn.

Ngay cả Richard, lúc trong đội, cậu ta không tính là xuất sắc, không thể so sánh

với Philomena, nhưng là so sánh với những tín đồ bình thường và giới công tử

kia, Richard thật ra thuộc về loại ưu tú. Phải biết Richard trước lúc gặp mình,

gần như là trong trạng thái thả rông, cha mắc bệnh tâm thần, mẹ không ở nhà,

cậu cũng không có động lực gì để tu hành.

Cho nên, nếu nói là do huyết thống thì sai lầm, nhưng hoàn toàn xem nhẹ hiện

thực khách quan tồn tại, cũng là không đúng.

Lucie thở dài, nói: "Cho nên, ta cũng không có yêu cầu gì quá xa vời đối với

Duck, bởi vì ta biết, anh ấy thật ra vẫn luôn rất chân thành, cũng cực kỳ cố

gắng, cái này cũng đã đủ rồi."

Karen mở miệng nói: "Trên đời này, phần lớn sự phiền não trong nội tâm, đều

có nguồn gốc từ dục vọng của bản thân vượt quá trình độ năng lực cá nhân."

Sau khi Lucie nghe được câu này, vừa suy tư vừa khẽ gật đầu.

Karen tiếp tục nói: "Nhất là bên trong quan hệ vợ chồng, một khi có dục vọng

mới vượt qua trình độ năng lực, sẽ rất khó hạnh phúc."