Số 13 Phố Mink

Chương 1998: Cùng hành động (1)




Đêm đến, lão Colla tự mình bưng một cái chậu than đi xuống, sau khi lấy chìa

khoá mở cửa phòng giam ra, đặt chậu than ở trước mặt Karen.

Mùa thu của Wien thật ra đã ngang ngửa với mùa đông của rất nhiều nơi, nhiệt

độ trung bình hôm nay vào khoảng chừng bốn độ, ban đêm còn thấp hơn, cùng

với mùa hè năm nay càng nóng hơn những năm trước, cho nên đã có chuyên gia

gửi công văn dự báo khí hậu lên trên Nhật Báo Wien, mùa đông năm nay sẽ

càng kéo dài và rét lạnh hơn trước đây.

Thời Báo Kinh tế Wien cũng trực tiếp lên tiếng kêu gọi cư dân thành phố tiến

hành tích trữ than đá trước một khoảng thời gian, nguyên nhân bởi vì ảnh hưởng

của chiến tranh tới vận tải đường thuỷ, giá điện và khí sưởi mùa đông năm nay

chắc chắn sẽ tăng lên.

Phó thị trưởng thành phố York cũng thay mặt chính phủ thông báo cho công

chúng, phổ biến những mẹo nhỏ để cư dân thành thị vượt qua mùa đông, ví như

khi tắm chỉ tắm rửa những phần cơ thể quan trọng.

Nhưng mà sự biến đổi ở thế tục rất khó tạo ra ảnh hưởng trực tiếp đối với giới

Giáo hội, hoặc nói rằng thời gian để có thể lan đến là quá dài.

Cái chậu than mà lão Colla mang tới cũng không phải dùng than để đốt lửa, ông

ta lấy ra một viên Hỏa Tinh Thạch lớn, bỏ vào trong chậu than, lại dùng thuật

pháp để đốt, rất nhanh, sức nóng đã xuất hiện.

Mặc dù là loại Hỏa Tinh Thạch cấp thấp nhất, giá cả cũng không tính là đắt,

nhưng dù sao cũng là vật liệu thuật pháp, lấy ra để sưởi ấm thật là xa xỉ, cũng

giống như đốt cả thùng xăng chỉ để châm một điếu thuốc.

Lão Colla thân thiết hỏi: "Ngài cảm thấy nhiệt độ như thế nào? Không đủ thì ta

lại tăng thêm cho ngài."

"Rất tốt, cảm ơn, để ngươi tốn kém."

"Nhìn lời ngài nói kia, ngài cứ yên tâm dùng, năm vị Chủ giáo trong nửa tháng

này, a không, là sáu vị Chủ giáo cũng bị nhốt áp ở trong phòng giam, bên phía

Bộ trưởng hậu cần đã phê chuẩn đãi ngộ rất cao."

Đầu ngón tay của lão Colla chà chà vào nhau trước mặt Karen, tiếp tục nói:

"Thế nhưng là rơi vãi ra cũng không ít đấy."

Có đôi khi lộ ra điểm yếu của mình, cũng là một phương pháp để rút ngắn

khoảng cách.

Chỉ có điều khi lời này rơi vào trong tai Karen, để anh đầu tiên là sửng sốt một

chút, lập tức buồn cười một hồi, bởi vì anh nghĩ tới hành động của mình lúc

trước khi để Ventura dùng hết hạn mức rượu và thuốc lá được cấp khi ở trong

khách sạn.

Lão Colla cực kỳ hiển nhiên là đã mót từ trong đãi ngộ của sáu vị Chủ giáo kia.

Karen hỏi: "Vậy bọn họ sẽ không có ý kiến gì sao?"

Lão Colla lắc đầu cười nói: "Mấy vị đó cũng chưa từng ở tù bao giờ."

"Cũng đúng."

Karen nhìn về phía bạn tù ở song sắt đối diện,

Hỏi:

"Ngài không cần chậu than à?"

Neo vào lúc này đang cắn một cây bút trong miệng, nghiêng chân nằm ở trên

giường: "Ta còn trẻ, nhiều nhiệt huyết."

"Ngài cần chuẩn bị món gì cho bữa khuya?" Lão Colla tiếp tục ân cần hỏi thăm

Karen.

Neo nói tiếp: "Không cần làm phiền, chúng ta đói bụng sẽ tự mình ra ngoài ăn."

Lão Colla tiếp tục giữ lại nụ cười hơi có vẻ cứng ngắc, gật đầu nói: "Được rồi,

tốt."

Sau đó, ông ta đứng người lên, đi đến cửa phòng giam, do dự một chút, vẫn

khóa cửa lại.

Chờ đến khi lão Colla đã rời đi, Neo quay đầu nhìn về phía Karen ở đối diện,

hỏi:

"Làm sao bây giờ, sao vẫn còn chưa báo tang?"

Karen trả lời: "Theo lý thuyết, cũng đã đến lúc rồi, nhưng thời gian báo tang,

vẫn phải trễ một chút, ít nhất phải đợi đến trên dưới thống nhất xong cách xử lý,

sau đó đồng thuận một nhận thức chung."

"Cậu cứ chắc chắn rằng Waffron sẽ chết như vậy sao?"

"Ừm."

"Đây là kế hoạch mà các người đã thương lượng à?"

"Không phải, ngay từ đầu cũng không thương lượng cụ thể như thế, ta giống

như ngài, chẳng qua là cảm thấy ngài Đại chủ giáo sẽ dùng phương thức khóc

lóc kể lể để gánh chịu trách nhiệm, ông ta có tư cách làm như vậy."

"Đúng vậy, không sai, ông ta quá có tư cách, nhất là chuyện gần đây mà người

nhà của ông ta gặp phải, để cho ông ta có thêm rất nhiều trọng lượng, được

thêm điểm trên mặt chính trị."

"Nhưng đợi đến khi các kỵ sĩ xông vào quảng trường ngoài tòa nhà tổng bộ, ta

bỗng nhiên hiểu được rằng, Đại chủ giáo phải chết."

"Tại sao lại nói thế?"

"Có một số việc, trước lúc xảy ra chính thức, chắc chắn sẽ có một cảm giác ưu

việt và khống chế không hiểu thấu, chờ đến lúc thật sự xảy ra... Tựa như là đi từ

trong phòng ấm áp ra ngoài trời, cậu biết bên ngoài sẽ rất lạnh, nhưng khi bị gió

lạnh thổi qua, sau đó sợ run cả người, đầu óc cũng tỉnh táo lại trong nháy mắt.

Sau khi sự việc phát triển đến bước này, nếu Đại chủ giáo không chết, sẽ rất khó

để có một cái kết hoàn mỹ."

"Được rồi, nếu quả như thật sự nhất định phải chết mà nói, nếu như là ta, vì tối

đa hóa giá trị cái chết của mình, ta sẽ lựa chọn liên lạc với Đại tế tự, chết ngay

trước mặt cho Đại tế tự xem."

Karen trầm mặc.

"Này, tại sao lại không nói chuyện?" Neo hỏi.

"Ai."

Karen lùi người lại dựa vào sau, chống tay ở trên giường, mở miệng nói:

"Nếu như là ta, ta sẽ làm như vậy."

"Cái gì?" Neo ngồi dậy, mở hai tay ra, "Ta không thể nào hiểu được."

Rõ ràng cái phương thức này là do chính miệng Neo nói ra, nhưng bản thân hắn

lại không thể hiểu được, chuyện này thật ra cũng không kỳ lạ, lúc đang đánh cờ,

sẽ không thay mình thành quân cờ, nếu như thật sự muốn thử, thường thường sẽ

phát hiện không thể nhập vai vào.

"Ngài cảm thấy bản chất của cả chuỗi sự kiện này là gì?" Karen hỏi.

"Đấu tranh phái hệ mà thôi, cậu, Bern xem như là làm tay chân cho Đại chủ

giáo rồi; một bên khác là Bernie, a, còn có cái tên Dunk kia, và nhân vật nào đó

phía trên của Bernie."

Karen và Neo phân tích nhân vật lớn đứng phía sau Bernie, nhưng phân tích đến

phân tích đi, cũng không có một sự "Miêu tả" cụ thể, bởi vì nếu như nhân vật

lớn kia đã nhận ra thân phận của Karen, như vậy hắn ta hoặc là không ra tay,

còn nếu ra tay thì chắc chắn phải đẩy vào đường chết, nhưng hắn ta hết lần này

tới lần khác đều ra tay vô cùng "Dịu dàng", sau đó chờ phía bên mình phản

công, lại lập tức lùi bước, quả thực là đang thể hiện việc khiêu vũ một cách sinh

động.

Neo còn từng mắng: Loại thủ đoạn và bố trí này chẳng có một chút bộ dáng nào

của nhân vật lớn, quả thực giống như là Peia và Fanny tranh giành tình nhân

trong phòng làm việc của mình.

Cũng mặc kệ như thế nào, đấu tranh giữa hai phái hệ lớn, đúng là đã hình thành,

mà một bên lại dùng phương pháp vượt qua ranh giới, trực tiếp nghiền ép một

bên còn lại.

"Bọn hắn đã thua rồi sao?" Karen hỏi.