Số 13 Phố Mink

Chương 1995: Trả lời Đại tế tự (1)




Lão Colla liếm môi một cái, móc một cái khăn tay ra từ trong túi lau lau mồ hôi

trên trán, ông ta vốn vẫn đang trong trạng thái hoảng hốt, luôn cảm thấy hơn

nửa đời người của mình ở trong tổng bộ Đòn Roi Kỷ Luật đã sống một cách

uổng phí;

Bây giờ thì sao, xác định là sống uổng.

Thật sự cảm thấy rối rắm, mới đi làm trở lại không được mấy tháng, gặp phải

những chuyện "Đặc sắc" như thế này, mỗi một chuyện đều đủ để đập chết thứ

mà nửa đời trước của mình từng thấy, lúc trước mình quả thật là đã sống ở trên

thân chó.

Đang lúc ông ta tiếp tục xoa tay, một âm thanh xuất hiện mà ghé vào cạnh lỗ tai:

"Ta bảo này, ngươi còn đang chờ cái gì nữa đây?"

Lão Colla trừng mắt nhìn, phát hiện người đứng trước mặt mình là Neo:

"Ngươi... Ngươi không phải... Ngài không phải hẳn là..."

"Mang xiềng xích lên, đi nhốt người vào trại tạm giam, sau khi chứng cứ phạm

tội được phê duyệt, sự việc này mới thật sự xem như kết thúc."

"Thế nhưng mà..."

"Nhưng mà cái gì, còn không nhìn rõ là ai thắng hay sao, trước khi đóng cửa

phiên giao dịch đã mở cho ngươi một cánh cửa sau mà cũng không hiểu nên đặt

cược như thế nào à?

Không cân nhắc cho bản thân, thì cũng nên suy nghĩ một chút cho cháu chắt của

mình nhỉ.

Đây là xem trên mặt mũi trước đây mới nhắc nhở cho ngươi, tự bản thân ngươi

xem xét mà xử lý."

Neo quay người.

Lão Colla vô thức hỏi theo:

"Ngài... Muốn đi đâu?"

Neo khoát tay áo, bởi vì đầu ngón tay của hắn đang kẹp một điếu thuốc, cho nên

giống như là đang để lại một đám mây nhàn nhạt sau lưng:

"Quay trở về ngồi tù."

Lão Colla nuốt một ngụm nước bọt, lập tức phất tay nói: "Mọi người đều mang

dụng cụ theo phải không, đi, đi bắt người với ta!"

"Vâng, trưởng khoa."

"Vâng, trưởng khoa."

Ai nghĩ đến, bên phía Lão Colla vừa quyết định dẫn theo người xuống chuẩn bị

tiếp nhận phạm nhân, phía trước lại xuất hiện hai nhóm người.

Một đám là tiểu đội chó săn do Wind dẫn đầu, một băng khác thì là tiểu đội do

Gendi dẫn đầu.

Lão Colla dùng tốc độ đến nỗi eo mình sắp đau, dẫn theo thuộc hạ xông lên,

thật vất vả mới thành công cướp được một vị Chủ giáo.

Kết quả là mười cái xiềng xích chuyên môn chụp lên trên người một vị Chủ

giáo, mặc kệ hắn ta là Chủ giáo nhưng vẫn bị đè muốn gãy lưng.

Cuối cùng sau khi mang theo một cái còng tay, trừ phi chủ động tránh né, nếu

không thì năng lượng linh tính trong cơ thể đều sẽ bị giam cầm, những xiềng

xích phía sau, thật sự đơn giản chỉ là phụ họa thêm.

Các kỵ sĩ không có rút lui, Karen còn đứng ở nơi đó, phần lớn người ở đây, đều

đứng yên tại chỗ, trơ mắt nhìn năm vị Chủ giáo kia bị áp giải về.

"Ai."

Dunk phát ra một tiếng thở dài bất đắc dĩ, hắn bị Waffron kiềm chế rất lâu, thậm

chí một lần bị ép phái đến đại khu Dinger để gia học tập trao đổi gì đó, lần này

thật vất vả mới "Giết" trở về thành phố York, vốn nghĩ có thể đá văng lão già

kia để ngồi lên vị trí Đại chủ giáo, ai nghĩ đến rằng cái mông vừa ngồi lên một

nửa thì mới phát hiện cái chỗ mình ngồi lại có thể là một cái bàn ủi điện.

Lão già này, cả nhà ngươi đều gần như chết sạch rồi, lại còn nhìn ta không vừa

mắt sao?

Harry thì chủ động đi về phía Karen, dừng người đứng lại trước mặt, giơ tay

lên, bố trí một cái kết giới ngăn cách.

Hắn mở miệng nói: "Tất cả mọi việc, đều là chủ ý của Bernie, ta nghĩ ngươi hẳn

phải biết sau chuyện này thì tương lai phát triển của ngươi sẽ bị hạn chế chết ở

một chỗ, mặt mũi của Waffron nhiều lắm cũng chỉ bảo vệ cho ngươi được một

khoảng thời gian ngắn, mà cho dù ngươi có được thăng chức cũng không có khả

năng một bước ngồi lên vị trí Trưởng khu."

Karen nhìn xem Harry, hỏi: "Cho nên?"

"Cho nên, để cho ta tiếp tục ngồi trên vị trí này, có lẽ có ích cho tương lai của

ngươi, ít nhất, chúng ta cũng xem như quen biết, không phải sao?"

Karen trả lời: "Ta tin tưởng vào sự sắp đặt của Trật Tự."

"Nếu như ta đi, có khả năng... Không, là có lẽ sẽ có một Trưởng khu có sức

khống chế mạnh và khó đối phó hơn, ta nghĩ, chắc đó cũng không phải là kết

quả mà ngươi muốn nhìn thấy."

"Không, so với việc phải tiếp tục nhìn thấy ngài thì tốt hơn nhiều."

"Được thôi." Harry ngược lại cũng không lộ ra vẻ tức giận là bao, "Vậy ta sẽ

chuyển sang nơi khác, chờ xem lúc nào ngươi sẽ ngã xuống."

Nói xong, hắn cố ý nhìn chung quanh, cũng chính là đang nhìn những kỵ sĩ ở

phía ngoài kia:

"Sau khi làm ra chuyện như thế này, xem như có cho ngươi thăng chức để lắng

cục diện xuống, ngươi cảm thấy mình còn có thể ở lại đây bao lâu?"

"Ở lại một ngày thì được một ngày đi, ta mệt mỏi rồi."

"Ngươi cũng không cảm thấy ngại mà nói mình mệt mỏi?" Harry có chút không

dám tin.

Karen nhẹ gật đầu, nói lời trong lòng sau khi trải qua chuyện này:

"Ta hiện tại thật muốn làm một thần quan Đòn Roi Kỷ Luật cho tốt, cái gì cũng

đều không cần phải cân nhắc, cái gì cũng không cần suy nghĩ, cứ dựa theo Điều

Lệ Trật Tự để làm việc.

Trưởng khu, lúc trước ta từng nhìn thấy một số người, trước khi bọn họ chết

thật sự, đều lấy Điều Lệ Trật Tự ra mà treo ngoài cửa miệng, ta cực kỳ kính nể

bọn họ, nhưng cùng lúc ấy ta lại cảm thấy bọn họ có chút quá ngây thơ và

bướng bỉnh..."

Ví như Thẩm phán quan Pavaro, ví như ngài Tahisen...

"Bây giờ ta mới ý thức được, không phải do bọn họ ngây thơ, mà là bọn họ thấy

thông suốt nhất, người thật sự mơ hồ nhưng lại tự cho rằng mình tỉnh táo và

thông minh, là chính bản thân ta."

Harry sửng sốt một chút, trong ánh mắt toát ra suy nghĩ sâu xa, sau đó, hắn giải

trừ kết giới ngăn cách, khẽ gật đầu với Karen, nói: "Ta làm sai, cũng hối hận."

Karen hỏi: "Ngài vẫn còn tiếp tục muốn thử sao?"

"Không có, chỉ muốn nói cho ngươi một chút."

"A, được rồi."

"Cái tên điên như ngươi."

"Ta thay thế hắn, tiếp nhận lời ca ngợi của ngài."