Hậu quả của việc làm như vậy chính là triệt để đẩy Karen vào góc chết, nếu như
trong lúc đấu tranh trước đây, đẩy đối thủ vào góc chết thì trong lòng mình hẳn
là sẽ có một loại cảm giác thận trọng và ưu việt của một kỳ thủ tài giỏi, cảm thụ
loại nghệ thuật trong đấu tranh này;
Nhưng mà trong tay hắn có binh lính!
Nếu như ngươi ngăn chặn con đường khác của hắn, như vậy thì hắn chỉ còn lại
một con đường có thể đi.
Bây giờ Bernie chỉ là chờ đợi bị giáng chức, mà còn là giáng chức để tránh khỏi
sóng gió, nhưng nếu quả như thật để cho trú quân và Đòn Roi Kỷ Luật phát sinh
xung đột đẫm máu, như vậy tất cả thần quan cấp cao ở đây... Đều sẽ phải chờ
đợi Giáo Đình phán xử!
Dưới sự phán xử đó, lưu vong, đều trở thành hy vọng xa vời không thực tế, bởi
vì Giáo Đình vốn không tha thứ đối với loại hành vi này.
Quan trọng nhất đó chính là, mặc dù bên trong tòa nhà tổng bộ có rất nhiều
người, nhưng Bernie không cảm thấy những nhân viên Đòn Roi Kỷ Luật này có
thể ngăn cản được các kỵ sĩ được huấn luyện phối hợp tấn công.
Hắn thậm chí đều không cần cân nhắc đến chuyện xét xử sau này, có thể sống
qua khỏi đợt tấn công tiếp theo hay không đều cần phải đặt một dấu chấm hỏi
lớn!
Đòn Roi Kỷ Luật xem như đứng thứ ba trong tất cả hệ thống về sức chiến đấu
tương đối mạnh, đứng trước mặt quân chính quy, cũng sẽ lộ ra vẻ rất yếu ớt và
bất lực.
Karen đưa tay, nhẹ nhàng vỗ vỗ phía sau lưng Bộ trưởng Bernie, sau đó lách
qua hắn, một người, bước về phía trên bục phát biểu nhỏ của buổi họp báo.
Có lẽ là bởi vì thọc Bernie một đao, cho nên khi Karen đi tới, các Chủ giáo và
Bộ trưởng không tiếp tục phát ra mấy câu la ó như ban nãy, ví như "Karen, sao
ngươi dám!" "Karen ngươi đang làm càn!".
Tất cả mọi người đều là người cần thể diện, điểm đặc thù chung đó là sau khi xé
đi lớp áo thể diện bên ngoài, cả đám đều sẽ trở nên cực kỳ thẹn thùng.
Khi Karen quét tầm mắt của mình về phía năm vị Chủ giáo, năm vị Chủ giáo
này đều cực kỳ ăn ý nghiêng mặt qua tránh đi ánh mắt của Karen, cho dù Karen
mắng bọn họ trên buổi họp báo hơn nửa tháng.
Nhưng để người ta không nghĩ tới đó là, người đầu tiên chủ động đi tới, không
phải Trưởng khu Harry, cấp trên cao nhất của Karen, mà là đại diện Đại chủ
giáo Dunk.
Đây là một ông lão có dáng vẻ ưu nhã, trên thực tế, ngoại trừ tóc hoa râm ra thì,
mặt mũi và dáng người của ông ta đều lộ ra vẻ trẻ tuổi... Có loại cảm giác giống
như hoàng tử tóc trắng của tộc Tiên (Elf).
Trách không được hắn sẽ trở thành người được chọn kế nhiệm Waffron, trên
mặt hình tượng đã có thể được điểm cao.
Hắn dừng lại trước mặt Karen, Karen cũng dừng bước, đầu của hắn cao hơn
Karen, cho nên cúi đầu xuống, nhìn xem Karen, khóe miệng lộ ra nụ cười ấm
áp, nói:
"Thời gian trước đây ta vẫn luôn học tập trao đổi ở đại khu Dinger, vừa trở về
không lâu, cho nên chưa chính thức gặp mặt ngươi ở đại khu, nhưng lần đầu
tiên nhìn thấy ngươi trên báo, ta đã cầm lấy nó rồi hỏi vợ của ta, ta hỏi:
Nhìn, cái này trông có giống ta lúc còn trẻ tuổi không?"
Đây vốn là một câu nói khách sáo, người phía trên bảo ngươi giống bọn hắn lúc
còn trẻ, bọn hắn thường cho rằng đây là một lời ca ngợi dành cho ngươi;
Nhưng lời nói tương tự như vậy, Karen thật sự nghe đến nỗi lỗ tai đóng kén.
Chỉ có điều câu nói thường nghe được, hay là ý mà đối phương thể hiện từ ánh
mắt, vẫn là: Ngươi thật giống với ông nội của mình.
Nhất là bà ngoại mình, mỗi lần gặp mặt thì từ động tác tứ chi cho đến sắc mặt,
cứ như đang không ngừng tái diễn loại cảm thán này: Nhìn thấy cháu tựa như là
thấy được Dis lúc còn trẻ tuổi.
Được rồi, nói mình rất giống với ông nội, Karen thật sự cũng không tức giận,
ngược lại sẽ cảm thấy đây là một vinh quang, dù sao thì nếu muốn thật sự so
sánh, lúc Dis tuổi còn trẻ hẳn là tự tại và thoải mái hơn mình nhiều.
Trên tấm bia đá bên ngoài cổng lớn của Thần Điện, người khác đều là thành
kính để lại họ tên, ông nội mình thì chém tảng đá thành hai khúc, nên sau này
đành phải cưỡng chế biến nó thành đường phân cách nam nữ.
Cũng từng nghe Pall và ông Hoven nói, lúc ông nội tuổi còn trẻ, đối mặt Trưởng
Lão Thần Điện còn mạnh miệng, làm cho đối phương trở nên lúng túng.
Nhìn lại mình một chút, dựa vào kỵ sĩ mượn được, cùng mấy tên Bộ trưởng,
Chủ giáo không vào đâu này cãi cọ.
Ai, thật sự là một đời không bằng một đời a.
Thứ duy nhất mà bây giờ mình có thể so với ông nội, có lẽ là chức vị, ừm, Chủ
nhiệm phòng làm việc Đòn Roi Kỷ Luật cao hơn so với Thẩm phán quan.
Dunk vốn cho rằng lời dạo đầu ôn hòa của mình có thể để đối phương đáp lời
tương đương, ít nhất có thể hóa giải một chút không khí căng thẳng vào lúc này,
nhưng mà ánh mắt Karen trả lại cho hắn, lại mang theo một sự khinh miệt vô
cùng rõ ràng, và một câu trả lời mặc dù nghe không hiểu trên mặt chữ nhưng có
thể rõ ràng cảm xúc bên trong:
"Thưa ngài, trong nhà ngài có anh chị em gì sao, ngài đứng thứ mấy trong nhà?"
Dunk cảm thấy, nếu như mình thật sự trả lời mà nói, sẽ có vẻ rất ngu xuẩn.
Cho nên, hắn tránh đi vấn đề này, ngược lại có chút cúi người, hỏi:
"Bern thật đúng là dám chơi nhỉ, ta đã xem tư liệu của ngươi, phía trên viết là
cô nhi; cho nên, chắc ngươi là con riêng của Bern?"
Đây cũng là một câu hỏi nếu thật sự trả lời sẽ cho thấy rằng mình rất ngu xuẩn.
Bởi vậy, Karen không có lựa chọn trả lời, mà là giơ tay lên, trực tiếp tát một cái
lên gương mặt anh tuấn rất gần mình này!
"Ba!"
Âm thanh lanh lảnh, vang dội.
Không cần thuật pháp khuếch đại âm thanh đều có thể truyền ra rất xa và rất rõ
ràng.
Đại diện Đại chủ giáo Dunk kinh ngạc nhìn Karen, gò má trái đau rát và mùi
tanh chảy ra từ khóe miệng để hắn có thể xác nhận, tất cả, không phải nằm mơ,
mà là thật sự xảy ra.
"Thưa ngài, vừa nãy trên mặt ngài có một con muỗi!"