"Cho nên, có thể thả ta ra ngoài sao?" Neo nắm lấy lan can nói, "Cậu không
cảm thấy tình cảnh đặc sắc như vậy, nếu mất đi ta, sẽ là một sự tiếc nuối lớn
bằng trời hay sao?"
Karen cười nói: "Ngài làm thế nào mà có thể phản ứng nhanh như vậy mà tự dát
vàng lên trên mặt mình?"
"Ta cũng chỉ đang suy nghĩ cho cậu mà thôi, ngẫm lại xem, khi đó lúc cậu hăng
hái, cậu nhìn khắp bốn phía, nếu như ngay cả một người vừa lòng hợp ý cậu
cũng không có, vậy thì sẽ cô độc đến mức nào chứ."
"Tạm thời còn không thể để cho ngài ra ngoài, mặt khác, ngài cũng tuyệt đối
không nên mất kiềm chế mà trốn ra ngoài, ta không muốn phá hư tiết tấu của
bọn hắn."
"Vậy cậu cố ý xuống đây nói cho ta làm gì? Để ta hiểu rõ rằng chuyện đặc sắc
sẽ xảy ra, lại không thể tham dự và chứng kiến? Karen, cậu thật tàn nhẫn, cậu là
đang cố ý."
"Đúng, ta là cố ý."
"Ha ha."
"Tốt, ngài chịu thiệt thòi thêm một chút, nếu như tất cả thuận lợi mà nói, hôm
nay ngài sẽ có thể ra ngoài."
"Nếu như sự việc không thuận lợi mà nói, khi cậu dự định tiến đánh tòa nhà
tổng bộ, cậu hô một tiếng, ta mở trận pháp từ bên trong ra cho bên cậu."
"Ngài đang rủa ta đấy à?"
"Không có, dù sao nếu thực sự không được thì chúng ta đi tìm tổ chức tàn dư
Ánh Sáng làm nơi nương tựa, đi làm cái Trường Lão, cũng thật sự không tệ.
Hoặc là vì lý do an toàn, chúng ta tìm một cái thần giáo chính thống khác ẩn
núp vào, như vậy thì hai năm sau Rasma cho dù có thể rời khỏi phố Mink, muốn
tìm đến ngươi cũng không dễ dàng."
"Được rồi, ta phải đi họp, không, nói cho đúng, ta phải đi nhận tội."
"Đi thôi đi thôi, lần sau ta có chuyện gì vui thì ta cũng sẽ không nói cho cậu
nghe."
"Ví như chuyện của Maifei sao?"
"Maifei là ai? Ngôi sao điện ảnh mới nổi à?" Neo nhún vai, "Ta cũng không
thích xem phim cho lắm."
"Sách của ngài viết ra sao rồi?"
"Đã lấy xong một cái tên rất hay."
"Thời gian nửa tháng, ngài chỉ kiếm được một cái tên sách thôi sao?"
"A, trời ạ, cậu chưa từng viết sách đâu nhỉ, phải không Karen?"
"Không có."
"Vậy cậu có nghe nói một câu như thế này chưa, mỗi một người biết chữ, cũng
sẽ cho rằng mình là một vị tác gia trong giai đoạn nào đó của cuộc đời."
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó chính là phần lớn sự hào hứng sáng tác, sau khi đặt tên sách xong, thì
dùng hết sạch."
"Được rồi, sách tên gì?"
"« Sự phấn đấu của ta »."
Karen: "..."
"Thế nào, cảm thấy tên của quyển sách này ra sao?"
"Đổi một tên khác đi."
"Không tốt à?"
"Tệ hại."
"Thật sao, chỉ có điều ta cảm thấy « Nếu cho ta một ngày bừng sáng » thì quá rõ
ràng."
...
Hội nghị, tổ chức ở trong lễ đường lớn.
Hai bên, theo thứ tự là Trưởng khu Harry và đại diện Đại chủ giáo Dunk, thuộc
hạ hai bên đều ngồi ở phía sau bọn họ.
Cảnh tượng này này, có chút giống với khi Karen chấp hành nhiệm vụ bảo an
trước đây, hai thế lực hội đàm; trên thực tế, quả thật cũng không khác biệt lắm.
Phía dưới, có rất nhiều phóng viên, người dự thính thì càng nhiều, trận pháp tiếp
sóng cũng đã được mở ra.
Chỉ có điều so với mấy lần trước của Karen, hiện trường quá yên tĩnh, bởi vì tất
cả mọi người đã rõ ràng hôm nay sẽ có chuyện gì xảy ra, đều ngầm thừa nhận
chỉ là đi theo một quá trình mà thôi.
Làm Karen nhàm chán đưa ánh mắt quét về phía dưới, còn có thể trông thấy rất
nhiều nữ phóng viên nhìn mình bằng ánh mắt thương tiếc.
Xem xét theo góc nhìn của bọn họ, một người trẻ tuổi đẹp trai lại thường xuyên
tạo ra tin tức lớn, cứ như vậy mà kết thúc kiếp sống chính trị, thật sự là quá
đáng tiếc.
Mà ở phía dưới, Alfred mở ra hồ sơ mà thiếu gia đưa cho mình trước khi bước
lên đài tham gia hội nghị, cùng với Wilker ngồi bên cạnh kiểm duyệt.
Mới đầu, hai người không cảm thấy có gì đáng quan tâm, nhưng sau khi xem
vài trang, con mắt hai người đều trừng lớn.
Chỉ có điều rất nhanh sau đó Alfred dã điều chỉnh ánh mắt của mình, để cho
mình nhìn như tất cả mọi việc đều như dự tính, khóe miệng còn phải phác hoạ
ra một nụ cười mỉm "A, đúng là thế".
Wilker thì trực tiếp nắm chặt hai tay, bắt đầu không ngừng đánh lên bắp đùi của
mình, tròng mắt đỏ hoe, trong cổ họng nói thầm:
"Nã pháo! Nã pháo! Nã pháo!"
"Sao thế?" Philomena hỏi Richard ngồi tạởi bên cạnh mình.
Richard quan sát phản ứng của Wilker một chút, trả lời: "Không biết, nhưng
chắc hẳn là việc tốt."
Phía trên,
Hội nghị đều tiến hành đâu vào đấy.
Tất cả, đều phát triển dựa theo con đường mà Chủ giáo Bern đã dự tính hôm
qua.
Đầu tiên, là người lãnh đạo hai bên trao đổi ý kiến quý giá, xác định khúc nhạc
mở màn.
Sau đó, thuộc hạ của mỗi bên bắt đầu tiến hành kết nối với bản nhạc dạo, làm
từng bước một.
Đại diện Đại chủ giáo Dunk thừa nhận tầm quan trọng và tính tích cực trong
công việc của Đòn Roi Kỷ Luật, đưa ra ý kiện hai bên sau này muốn tiếp tục
triển khai hợp tác và xây dựng trên phương diện này, đưa ra những ý kiến về sự
sơ suất trong công việc của Đòn Roi Kỷ Luật, đồng thời chấp nhận bản thân sự
thật rằng Chủ giáo Yedel có vấn đề.
Bernie, Karen và Neo bị Trưởng khu Harry điểm danh phê bình trước mặt mọi
người, Bernie bị nhẹ nhàng bỏ qua, trọng điểm ở trên người Karen và Neo, cũng
hứa hẹn sẽ tiến hành nghiêm túc xử lý những người chịu trách nhiệm cho sự sai
sót.
Sau đó, năm vị Chủ giáo bị tạm giam, sẽ lập tức được phóng thích, bọn họ sẽ
được một đoàn người của đại diện Đại chủ giáo Dunk đón ra khỏi tòa nhà tổng
bộ của Đon Roi Kỷ Luật.
Sau đó, là khâu kết thúc công việc, cả hai bên đề cao lẫn nhau, chủ đề không thể
rời đi việc hai bên hợp tác mang lại cục diện chính trị chính xác và tương lai tốt
đẹp cho Trật Tự Thần Giáo.
Khi người chủ trì tuyên bố hội nghị kết thúc mỹ mãn, trên đài, và dưới đài,
dường như cũng thở dài nhẹ nhõm, cơn gió lốc này khí thế hung hãn, nhưng
cuối cùng trước khi tạo thành tổn hại thật sự, đã tan mất.
Lập tức, gần như tất cả phóng viên đều chen chúc đến bên cạnh bàn, giơ máy
chụp ảnh bắt đầu chụp hình Karen, hình ảnh mà trận pháp phát sóng truyền đi,
toàn bộ cũng bắt được bóng dáng Karen đang ngồi phía trong.
Có lẽ, tất cả mọi người muốn một bức ảnh này, làm trang bìa kết thúc công việc
lần này, một người trẻ tuổi vì làm náo động cuối cùng tạo ra nhiễu loạn, hắn tự
tay chôn vùi tiền đồ vốn sẽ vô cùng sáng lạn của mình.
"Có lẽ, hắn nên bình tĩnh lại, tập trung công việc của mình, như thế mới là một
con đường đúng đắn của người trẻ tuổi."... Đây là phóng viên trong giáo.
"Ta thật đáng tiếc, chúng ta có thể sẽ mất đi hắn, hắn vốn nên lóe sáng."... Đây
cũng là phóng viên trong giáo.
"Mũi nhọn có sắc bén thì cuối cùng cũng không ngăn cản được vẻ già nua của
Trật Tự, hắn cho dù có cố gắng cũng lại không cách nào xuyên thấu được bóng
tối của Trật Tự!"... Đây là phóng viên ngoại giáo.
"Nhìn xem, hắn lẻ loi trơ trọi ngồi ở nơi đó, hai tay đặt ở trong túi thần bào, cô
độc và thê lương như vậy, nội tâm của hắn chắc là rất mê mang và tuyệt vọng,
bởi vì hắn không cách nào cứu vớt Trật Tự Thần Giáo định sẵn sẽ suy sụp."...
Đây cũng là phóng viên ngoại giáo.
Karen đã bị các phóng viên viết ra vô số câu chuyện trong lòng, lúc này yên
lặng bắt lấy lệnh bài trong túi, truyền năng lượng linh tính của mình vào trong;
Mệnh lệnh, truyền xuống.
Bộ trưởng Bernie rời khỏi chỗ ngồi đi đến trước mặt Karen, hắn biết, trừng phạt
mà Karen phải nhận là sẽ bị loại bỏ ra khỏi hệ thống Đòn Roi Kỷ Luật, nhưng
đối với chuyện mà hắn đã tạo ra, quả thực không thể xem như hình phạt đúng
nghĩa!
Cho nên, Bernie hiểu rõ, tên trước mắt này, phía sau cũng có một nguồn lực
lượng chăm sóc và ủng hộ hắn.
Bởi vậy, sự tình đến lúc này, hắn cũng không có niềm vui gì của người chiến
thắng, cũng lười đi khiêu khích trào phúng gì đó, bởi vì tính đi tính lại, mình
sắp bị giáng chức chức, mới là bên thua duy nhất, chỉ hi vọng vị ở phía trên kia,
sẽ tuân thủ theo lời hứa hẹn, không nên quên đi việc nâng đỡ mình quay trở lại.
Bộ trưởng Bernie duỗi tay ra, đặt ở trước mặt Karen, dùng một giọng điệu
tương đối hòa nhã nói:
"Tóm lại, mọi chuyện đều đã kết thúc."
Karen nhẹ nhàng đẩy tay Bernie ra, rõ ràng anh đang ngồi trên ghế, lại toát ra
một loại ánh mắt "Nhìn xuống từ trên cao":
"Thật ra thì mọi chuyện chỉ vừa bắt đầu."