Trên đường, Karen dừng bước, bởi vì trong chốc lát anh lại không biết mình nên
đi đến nơi nào. Tòa nhà tổng bộ, đã vừa ra khỏi, vậy cũng không muốn quay trở
về nhanh như vậy;
Bên phía Nhà Tang Lễ chắc hẳn là đang chuẩn bị dọn nhà, Pall và Kevin có lẽ
đã tạm thời đi theo Healy đến ở trong căn hộ ở trong cư Ellen; thật sự là hoang
đường, rõ ràng mình bây giờ hẳn là bề bộn nhiều việc, nhưng hết lần này tới lần
khác trong buổi tối, mình lại có chút không biết làm thế nào. Lúc này, Karen
nghĩ đến một nơi tốt.
Dừng một chiếc xe taxi lại, ngồi vào trong, không bao lâu, xe taxi dừng lại
trước cửa của cửa hàng gốm. Trước cửa đã treo bảng tạm nghỉ ngày mai lại đến,
nhưng vẫn có thể trông thấy ánh đèn bên trong, Karen đi đến trước, bắt đầu gõ
cửa.
Karen trông thấy Selena giống như một cô bé vừa ăn kẹo mút vừa nhảy nhảy
nhót nhót đến để xem xét là ai ngoài cửa, thấy Karen đang đứng bên ngoài, trên
mặt cô lập tức lộ ra vẻ vui mừng, nhưng giày da màu đỏ dưới chân lại xoay qua,
cô quay người chạy lên trên lầu.
Một lát sau, Selena đã "Lớn lên trưởng thành" đi xuống, giúp Karen mở cửa.
"Anh Karen, người ta rất nhớ anh đấy."
Selena bước lên trước, ôm lấy Karen, bên mặt để lên trên ngực Karen.
Selena không phải cố ý, mà là bộc lộ chân tình, bởi vì lần trước bên trong vụ án
ám sát, cô và anh trai của mình mặc dù bị người của Trật Tự Thần Giáo bắt đi,
nhưng không gặp phải tra tấn gì, mà tất cả đều là bởi vì Karen nói giúp cho họ.
Đám thuộc hạ của Bern khi làm việc, từ trước đến nay chỉ cần kết quả không
cần quá trình, một đám thợ rèn làm mặt nạ chịu tra khảo ở chỗ đó, chắc chắn
không phải tình cảnh vui vẻ gì, mà bỗng nhiên được ưu đãi đặc biệt, đối với bọn
họ mà nói quả thật là một tin mừng.
Chỉ có điều khi đó Bern cho người trẻ tuổi mà ông ta xem trọng này chút ít mặt
mũi, mà đối với Karen mà nói thì chuyện này chỉ cần một câu nói, cho nên anh
cũng không cảm thấy có gì lớn lao.
Karen đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ phía sau lưng Selena. Sau một lát, Karen vung
tay hỏi. "Anh của cô đâu?"
"A, đúng rồi!"
Selena giống như là mới nhớ ra cái gì đó, "Anh ấy đang tiếp khách, đang trong
giờ làm việc, anh Karen chờ một chút, em đi gọi anh ấy."
"Ừm, được rồi. A, đúng rồi, Selena."
"Gì thế anh Karen "
"Chuẩn bị giúp ta một phần ăn tối đi, ta có chút đói bụng."
Mấy cái xúc xích toàn bột, thật đúng là không được no lắm.
"Được rồi, anh Karen, cứ để em lo!"
Selena rất là hưng phấn mà hô lên. Lúc này, Lemar đi ra từ phòng làm việc dưới
hầm, sau khi trông thấy Karen, trên mặt cũng lộ ra nụ cười, nhưng nụ cười này
có vẻ hơi miễn cưỡng.
Rất nhanh, từ sau lưng Lemar có một người khác đi tới, mặc một bộ âu phục
màu đen.
Phía trên lò lửa nhỏ đặt một cái vỉ nướng, sau khi Selena điều chế tốt hương
liệu, lại bày đưa ra không ít các loại thịt, đây là một bữa thịt nướng Wien đơn
giản.
"Tương đâu?" Chủ giáo Bern cười hỏi.
"Không có tương đâu bởi vì anh Karen không thích ăn tương."
"A, được thôi." Chủ giáo Bern nghe vậy có chút thất vọng, sau đó ánh mắt của
ông ta nhìn về phía Karen.
Nhưng Karen chỉ là lễ phép cười cười hàm súc, cũng không nói ra câu "Không
có chuyện gì, bưng tương lên đi."
Như vậy Chủ giáo Bern càng thất vọng.
"Selena, ta muốn trò chuyện riêng với vị này một chút."
"Ừm, được rồi, có gì cần cứ nói cho em, hì hì."
Rời khỏi phòng làm việc, đóng cửa lại, lúc Selena đi tới, trông thấy anh trai của
mình đang ngồi ở trên bậc thang.
"Anh, tóc ướt rồi kìa, a không, quần áo cũng ướt, có cần đi tắm hay không?"
"Anh đang suy nghĩ chúng ta có cần phải chuyển nhà hay không?"
"Dọn nhà? Chúng ta cần rời khỏi thành phố York sao?"
Selena rất là kinh ngạc nói, cô cũng không muốn rời khỏi anh Karen của cô,
mặc dù cũng không phải thường xuyên có thể nhìn thấy mặt, nhưng ở nơi này ít
nhất là ở cùng thành phố!
Lemar đưa tay rất là trìu mến sờ lên đầu của em gái mình, sau đó đứng người
lên, đi đến tủ rượu lấy rượu, hắn cần bình tĩnh lại một chút.
"Hôm nay ta không đến tổng bộ của các ngươi, cho nên cực kỳ đáng tiếc, bỏ
qua rất nhiều cảnh tượng đặc sắc."
"Có lẽ, hôm nay ngài không đến là một chuyện cực kỳ may mắn."
Karen cho rót rượu nho vị Chủ giáo này, về phần mình, anh do dự một chút,
cũng vẫn rót thêm rượu mà không phải để chai rượu xuống đổi thành nước đá.
Lập tức, Karen cầm lấy kẹp bắt đầu gắp thịt lên vỉ nướng, âm thanh xèo xèo của
dầu mỡ rất nhanh cũng vang lên, mùi thịt cũng theo cùng.
"Ngươi không hỏi xem tại sao ta lại xuất hiện ở nơi này à?"
"Cũng không có khả năng là cố ý ở chỗ này chờ ta đến đâu nhỉ."
"Vậy cũng không phải, con người của ta cũng chỉ có trí nhớ tốt, cho nên mới tới
nhìn xem, kỹ nghệ rèn đúc của gia tộc Voss vẫn là cực kỳ nổi danh, ta muốn
mời chào hắn tiến vào bộ môn của ta."
"Ta không đồng ý, bởi vì ta đã dự định mời chào bọn họ vào bộ môn của mình
từ sớm."
"A, sớm cỡ nào?"
"Sau khi ngài vừa nói xong câu nói kia."
"Ha ha, được rồi, cũng không giành với ngươi, dù sao thì ngươi cũng nói là bọn
họ."
"Cảm ơn."
Karen kẹp lên một miếng thịt nước, đưa đến địa trước mặt của Chủ giáo Bern.
"Không cần khách sáo."
Chủ giáo Bern dùng cái nĩa đưa thịt vào bên trong miệng từ từ nhai nuốt,
"Ngươi thay đổi rất nhiều, mà lại trong lúc bất thình lình, ta rất tò mò, khi đang
truy đuổi sát thủ, ngươi gặp phải cái gì."
"Ta không nhớ rõ."
"Không nhớ rõ."
"Ừm, nhưng ta biết, mình đột nhiên nhận được cái gì."
"Nhận được cái gì?"
"Sức mạnh."
"Một từ dùng để hình dung rất thích hợp, ngươi lúc này, với lúc gặp trong nhà
của Đại chủ giáo, rõ ràng không giống nhau, ta thích loại cảm giác này, như vậy
đi, ngươi đến bộ môn của ta, ta có thể xem ngươi thành người nối nghiệp để bồi
dưỡng. Về sau ngươi cũng có thể có cơ hội, để con của ngươi trở thành Thần tử
truyền thừa của giáo hội nào đó, muốn nhìn xem, một Thần tử gọi ngươi là cha,
cái này là một cảm giác tuyệt vời như thế nào."
"Điều kiện tiên quyết là, ta không cần đi phải gọi giáo tôn của Thần Giáo khác
là... Cha."
"Ha ha."
"Ta vẫn thích công việc của Đòn Roi Kỷ Luật, tạm thời không có ý định thay
đổi cương vị."
"Được thôi, nhưng ngươi biết không, kế hoạch ban đầu đã được chuẩn bị xong
của cuộc Đại thanh tẩy, bây giờ mở màn như vậy, lại có chút cảm giác muốn lao
dốc; chạng vạng tối hôm nay, Đòn Roi Kỷ Luật cũng chỉ là bắt giữ một chút
tôm nhỏ cá con.
Ta và bọn thuộc hạ của ta đã sớm chuẩn bị xong, ngay cả nơi cần dùng cũng
không có, ta cũng là nhàn rỗi nên đêm khuya mới dạo bước đến đây.
Mặc dù ta tạm thời còn không cách nào biết được cụ thể đã xảy ra việc gì,
nhưng ta có thể nhìn ra, đám cấp trên của ngươi, muốn áp chế ngọn lửa của
chuyện này xuống."
"Đúng vậy, bọn hắn là dự định làm như vậy."
"Vậy còn ngươi, ta muốn biết, ngươi định làm gì?"
Karen bưng ly rượu lên, nhấp một hớp sau nói ∶ "Việc ta muốn làm, đều được
viết trong Điều Lệ Trật Tự."