"Được rồi. À, sự việc có phải đang phát triển theo chiều hướng tốt hay không?"
"Xem xét trước mắt thì có lẽ vậy, chỉ cần ta đồng ý phối hợp, ngài có thể trực
tiếp ra ngoài."
"Đây xem như là điều kiện gì chứ, ta ở trong đây rất tốt, bên trong phòng giam
còn rất sạch sẽ, thích hợp nghỉ ngơi và trầm tư, thật ra ta trái lại thật muốn ở
trong đây thêm một hồi."
"Làm cái gì?"
"Viết sách. Rất nhiều tác phẩm nổi danh trong lịch sự, đều được tác giả của bọn
chúng hoàn thành trong ngục giam."
"Ta không tin ngài rảnh rỗi để làm như vậy."
"Trong đầu của ta có rất nhiều thứ, trong trí nhớ của Philias cũng có không ít
sáng tác, cũng đều là bản gốc của hắn."
Karen ném tép tỏi thứ hai đã lột vỏ xong vào trong tô mì của Neo,
Nói:
"Ừm, ngồi xổm trong nhà tù của Trật Tự, cầm trong tay một cuốn sách Ánh
Sáng vừa viết xong.
Ngài không phải ra tù, mà là trực tiếp từ nhà tù đi thẳng ra pháp trường."
"Ha ha, hắn ta chắc là còn đưa ra những điều kiện khác chứ nhỉ?"
"Ừm, thăng chức."
"Cho ta?" Neo hỏi.
"Ta." Karen trả lời.
Neo ném cả tép tỏi vừa nãy vào trong miệng mình dùng sức nhai nuốt.
"Mẹ nó! Thật sự là không công bằng!"
"Ừm, ta cũng cảm thấy như vậy, chủ yếu là do cần ta đến phối hợp, mà không
phải là ngài."
"Đời ta xem thường nhất là cái đám công tử giống như cậu, ỷ vào gia thế thì có
thể hưởng thụ được lợi ích, sự hiện hữu của các người, quả thực là sự khinh
nhờn đối với loại người cố gắng vượt khó phấn đấu giống như ta!"
"Đúng vậy, ta rất xin lỗi."
"Được rồi, ta tiếp nhận lời xin lỗi của cậu." Neo sau khi đã ăn xong một tô mì,
kéo tô mì thứ hai đến trước mặt của mình.
Karen không giành với hắn, mà là ném mấy tép tỏi còn lại trong tay vào trong
rồi sau đó phủi tay.
"Được thăng lên đến chức Bộ trưởng không?" Neo vừa ăn vừa hỏi.
"Nói là Phó bộ trưởng."
"Cái tuổi này của cậu mà làm Phó bộ trưởng. Cậu có biết không, cái tuổi này
của ta làm đến chủ nhiệm, cũng đã xem như là trẻ tuổi rồi."
"Ừm, vẫn ổn."
"Cố gắng để hắn chờ một chút, hắn đã sắp cúi đầu trước cậu như vậy, chứng
minh rằng người ở sau lưng hắn cảm nhận được áp lực rất lớn, cứ chờ cứ chờ,
hắn có thể chịu đưa ra càng nhiều ít lời, nói không chừng có thể trực tiếp bỏ bớt
đi cái chữ phó ở phía trước.
Thời buổi này, chuyển lên chức vị chính phiền phức biết bao, chúng ta dứt
khoát trực tiếp nhảy qua cái vạch này đi."
Karen lắc đầu, nói: "Ta không có ý định đáp ứng."
"Cậu không đáp ứng? Cậu điên rồi à?"
"Vừa mới tát một cái, lại cho ta một quả táo ngọt, ta phải tiếp nhận?"
Neo liếm liếm khóe miệng, cười hỏi: "Thế nào, tức giận à?"
"Ừm."
"Được thôi, vậy thì không đáp ứng, mài chết bọn hắn."
"Được."
"Tỏi không đủ, lại lột thêm mấy tép đi."
"Thật đấy, ngồi nhìn một tên Dị Ma Khát Máu thích ăn tỏi ở khoảng cách gần
như thế, cảm giác này, thật đúng là không hài hòa."
"Cái phương pháp ăn này là ai dạy ta? Ha ha, khi ta biết cậu ăn tỏi sống, so sánh
với cái người luôn luôn duy trì vẻ đúng mực như cậu, ta cũng cảm thấy rất
không hài hòa."
"Thật ra bình thường ta cũng không ăn."
Bữa sáng bình thường Karen thích ăn "Mì Dương Xuân", ăn món kia cũng
không cần ăn với tỏi.
"Ta cảm thấy, cái sự kiện này, có thể sẽ đưa đến hiệu quả tương tự." Neo phân
tích nói, "Trần nhà sụp đổ xuống, dù sao thì ai cao hơn thì đầu sẽ bị đập trúng
trước."
"Đi một bước nhìn một bước đi, ai biết sự việc sẽ phát triển thành dạng gì đâu,
đơn giản ngay tại lúc này có chút địa vị cũng có chút tích lũy, không còn là thần
bộc nhỏ như trước kia trong đầu lúc nào cũng phải cân nhắc vì nguy cơ sinh tồn.
Cho nên, lúc này thực sự có người chọc tới trên người mình, ta lười nhác đi suy
nghĩ so đo được mất cái gì, có thể trả lại một cái tát thì cứ trả lại đi, báo thù tốt
nhất còn không đợi qua đêm, như vậy cũng sẽ không gặp phải vấn đề mất ngủ."
"Nhưng ta vẫn là nhắc nhở cậu, cậu được cân nhắc lên cao, hơn nữa thời gian
còn giảm bớt được hai năm."
"Cũng không phải chúng ta chủ động trêu chọc bọn hắn, không phải chúng ta
cũng nghĩ muốn làm công cho hắn thật tốt, sau khi hắn thăng chức thì chúng ta
cũng cùng đi lên sao?
Hiện tại hắn đã muốn ném chúng ta vào trong giếng nước, còn muốn đậy lại nắp
giếng, vậy chúng ta cũng không cần lo lắng và khách khí gì nữa.
Có chút uất ức, có chút tức giận, nên chịu vẫn phải chịu, đó là vì cuộc sống;
Nhưng không phải có uất ức gì mà cứ vì giữ hòa khí nên ép buộc mình tiếp
nhận, như thế thì cũng không sống nổi.
Lúc rời nhà đi, ông nội ta đã dặn dò ta một câu: Đừng để mình chịu uất ức."
"Cậu tùy ý, cậu tùy ý." Neo đẩy cái tô không ra, hai tay chống lên, duỗi cái lưng
mệt mỏi, "Những vị Chủ giáo bị cậu bắt giữ thì sao, cậu định làm như thế nào?"
"Đầu tiên, là những vị Chủ giáo bị ngài bắt giữ."
"Được rồi, là ta bắt."
"Nếu người cũng đã bắt, vậy thì dựa theo quá trình thẩm vấn mà đi thôi, hành
động Đại thanh tẩy tiếp theo, cần tiếp tục bắt người, vậy thì tiếp tục bắt. Dù sao
bây giờ có điều kiện này, vậy thì tất cả đều dựa theo Điều Lệ Trật Tự."
"Ta có thể cảm giác được, trong lòng cậu hiểu rất rõ, vậy được rồi, ta sẽ tiếp tục
nghỉ ngơi ở chỗ này, cậu nhớ kỹ mang cơm đến cho ta."
"Ngài biết mà, tiếp theo sẽ khá bận bịu."
"Cậu bận bịu thong thả hay không, ta có thể không biết à!"
"Để rồi nói sau, không quấy rầy ngài nghỉ ngơi."
Karen đứng người lên, bưng cái tô không lên, đi ra khỏi trại tạm giam, về phòng
làm việc của mình.
Bên trong văn phòng không có người, bên ngoài cũng không có, ngay cả hai vị
thần gác cửa vẫn luôn ngồi ở bên ngoài, cũng bị kéo đi tham gia công việc điều
tra.
Karen ngáp một cái, đi vào phòng trong, bắt đầu rửa mặt, anh chuẩn bị đi ngủ,
nghỉ ngơi.
Không lựa chọn trực tiếp về nhà nghỉ ngơi, là sự tôn trọng cuối cùng dành cho
công việc.
Chỉ có điều là khi vừa nằm lên giường, cửa phòng làm việc đã bị đẩy ra,
Richard chạy vào.
"Chủ nhiệm, Alfred để cho ta tới thông báo cho anh, có một người tên là Anita
đang chờ anh trong quán cà phê ở đối diện bên kia đường."