Số 13 Phố Mink

Chương 1960: Trả thù (2)




Marin mở miệng nói: "Có thể vì ngài làm việc, là vinh hạnh lớn nhất cả đời này

của ta!"

Steve mở miệng nói: "Niềm kiêu hãnh lớn nhất của ta, là dâng lên tất cả lòng

trung thành không giữ lại chút nào cho ngài!"

Verden ngẩng đầu lên, bên trong miệng phát ra tiếng vang rất nhỏ, giống như là

đang cười, lại giống là đang khinh thường, thật lâu sau, hắn cảm khái nói:

"Lời nói tương tự, ta cũng đã nói với Đại tế tự rất nhiều lần."

Tay của Marin và Steven chống xuống đất, có chút dùng sức, bọn họ cực kỳ lo

lắng rằng Người Cầm Roi tiếp theo sẽ nói một câu: Nhưng đều là lừa dối.

Nhưng mà Verden lại tiếp tục nói:

"Ta dâng lên lòng trung thành đối với ngài, mặc kệ là quá khứ, hay là hiện tại.

Bởi vì từ lúc rất sớm, ta đã hỏi ngài ấy một câu, ta hỏi ngài ấy, chúng ta làm như

vậy, có thể không phù hợp với quy định của Thần Giáo hay không?

Câu trả lời của ngài ấy để cho ta rất hài lòng, sau đó ta đã quyết định đời này sẽ

đi theo ngài ấy."

Verden nghiêng người, nhìn về phía hai người còn quỳ trên mặt đất, hỏi:

"Chuyện của đại khu thành phố York, có thể ổn định lại sao?"

Steven và Marin trăm miệng cùng mở lời: "Xin ngài yên tâm!"

"Tốt, nhanh lên đi." Verden khoát tay áo, "Sau khi ổn định mọi chuyện, lại tới

tìm ta."

"Vâng, Người Cầm Roi."

"Vâng, Người Cầm Roi."

Marin và Steven đều đứng người lên, đi ra khỏi văn phòng, thời khắc sau khi

cánh cửa khép lại, hai người đều thở dài nhẹ nhõm, dù thần bào trên người đều

có công năng tự làm khô, nhưng phía sau lưng của bọn họ, cũng đã ướt đẫm

nhiều lần.

Steven hỏi: "Tại sao ta có cảm giác rằng Người Cầm Roi đã biết rồi?"

Marin trả lời: "Lúc trước, chẳng qua là Người Cầm Roi sẽ không hướng ánh

mắt nhìn về nơi này."

"Đúng, đúng vậy." Steven nhẹ gật đầu, "Vậy Người Cầm Roi đang cho chúng ta

một cơ hội?"

"Có lẽ vậy, phải nhanh chóng giải quyết việc này, phải nhanh."

"Ừm, phải nhanh."

...

Trong văn phòng trên đảo giữa hồ.

Verden xoay xoay điếu xì gà trong tay, giống như là đang lầm bầm lầu bầu:

"Ngươi cho rằng ta không có việc gì mà cố ý ngồi cảm khái? Thật ra cũng

không phải, ta không có thời gian rảnh rỗi như vậy, chỉ là nghĩ đến một chút

chuyện xưa lúc trước, không nói ra thì trong lòng sẽ kìm nén rất khó chịu.

Biết tại sao ta muốn học theo Đại tế tự hút cái thứ xì gà này sao? Biết tại sao ta

muốn xem sách Đại tế tự đã đọc sao?

Còn nhớ rõ ta vừa mới nói, việc lúc trước Đại tế tự thổi ác-mô- ni-ca sao?

Lần cuối cùng mà Đại tế tự thổi ác-mô- ni-ca, là trong chúng ta có một người,

tâm tư quá linh hoạt, cảm thấy sau khi mình giữ chức phó trong một hệ thống,

có thể rời khỏi Đại tế tự lúc ấy vừa bị chèn ép, đi đầu quân cho phái hệ khác để

có được cơ hội tiến thêm một bước.

Sau đó, hắn chết.

Ta rõ ràng nhớ kỹ, trong tang lễ của hắn, Đại tế tự ngồi bên cạnh quan tài của

hắn, thổi kèn ác-mô- ni-ca cho hắn nghe.

Từ đó về sau, ta cũng chưa từng thấy Đại tế tự thổi ác-mô- ni-ca.

Cho nên, ta hy vọng lúc Đại tế tự hút xì gà lần cuối, ta có thể ở bên cạnh giúp

ngài ấy châm thuốc hoặc là cùng với ngài ấy hút;

Lúc Đại tế tự đang nhìn một quyển tiểu thuyết cuối cùng, ta có thể ở bên cạnh

cùng ngài ấy trò chuyện về nhân vật trong tiểu thuyết, hoặc là dứt khoát cùng

ngài ấy đọc;

Bởi vì như thế này, dù sao cũng tốt hơn nằm ở trong quan tài đằng sau, không

phải sao?"

Verden từ từ đứng người lên, mà gió nhẹ bốn phía, cũng cùng với động tác này

mà trở nên lớn hơn.

"Trước đây rất lâu, ta hỏi Đại tế tự, chúng ta làm như thế, có hợp với quy định

của Thần Giáo hay không.

Đại tế tự trả lời ta: Sẽ không.

Ta hỏi: Vì sao?

Ngài ấy trả lời: Bởi vì quy củ của Thần Giáo, vốn chính là do ngài ấy lập ra.

Ha ha ha, ha ha ha......"

Tiếng cười của Verden quanh quẩn ở trên mặt hồ, dần dần lắng lại.

Trong tròng mắt của hắn, không nhìn thấy sự ôn hòa lúc trước, ngược lại biến

thành vẻ đạm mạc, trong thời khắc này, hắn giống như lại trở về bộ dáng mà

người ta quen thuộc nhất.

Hắn mở tay ra, nhìn xem bàn tay của mình:

"Bọn hắn luôn cho rằng làm một chút việc ở dưới mí mắt của ta, ta lại không

biết;

Bọn hắn luôn cho rằng đã quen thuộc với tính tình của ta, hoàn toàn hiểu rõ.

Ai, ta chỉ là lười nhìn, càng lười quản lý, chỉ cần không có chuyện gì lớn, tùy

tiện bọn hắn thôi.

Mượn danh nghĩa của ta, lôi kéo những người khác, sắp xếp người một nhà,

không phải là chuyện bình thường sao, ai ở vị trí này đều sẽ làm như vậy.

Điều kiện tiên quyết là, đừng làm lớn chuyện cho ta.

Nhưng cho dù là lớn chuyện, ta cũng cho bọn hắn cơ hội, bọn hắn đều đã quỳ

xuống, ta cũng đã nói rõ ràng như vậy, bọn hắn lại còn không lựa chọn nói

thẳng thắn cho ta.

Bọn hắn thật sự cảm thấy, có thể lừa gạt ta từ đầu đến cuối.

Ôi,

Bọn hắn chỉ là theo hầu ta mà thôi, mà ta, thế nhưng là đã từng theo hầu cho

Đại tế tự.

Ta và Đại tế tự, có thể so sánh sao?

Theo hầu Đại tế tự và hầu hạ ta, có thể so sánh sao?

Chỉ là đáng tiếc a,

Chờ đến sau khi việc này kết thúc,

Ta sẽ không thể lại chơi với con kiến."

Verden đưa tay, sau khi nhặt cần câu lại thuận thế vung lên,

Sau một khắc,

Mặt hồ đóng băng, núi băng lại trồi lên, đảo giữa hồ trong khoảnh khắc bị băng

bao phủ.

Một con Băng Sương Cự Long hình thể khổng lồ trồi lên từ dưới mặt hồ, thuận

theo phương hướng mà Người Cầm Roi vung cần câu, hoàn thành một buổi

biểu diễn giống như cá heo trong gánh xiếc thú.

"Ngoan, sau đó, thưởng cho ngươi hai miếng thịt kia làm đồ ăn vặt."