Pall thật sự là đang đánh Kevin, một vuốt rồi lại một vuốt nối tiếp nhau mà chào
hỏi với đầu của Kevin.
Kevin chỉ là ôm đầu cụp đuôi mà không ngừng né tránh, hiện trường của căn
phòng rèn đúc nóng hực trở thành cảnh tượng mèo bay chó nhảy.
Thật ra, dựa theo lẽ thường, nếu chó vàng thật sự muốn xử lý một con mèo đen
nhỏ thì đó lại là chuyện quá đơn giản, đè một chân xuống thì con mèo đã không
có cách nào mà nhảy nhót nữa.
Cho dù Pall có thể bắn ra hỏa cầu, nhưng bây giờ Kevin cũng được mở ra hai
tầng phong ấn, ai mạnh ai yếu thật đúng là khó mà nói trước.
Chỉ có điều là từ trước đến nay do Kevin đối đãi với Pall mang theo một sự
cưng chiều, thậm chí có thể nói cả nhà người sủng ái Pall nhất cũng không phải
là Karen, mà là Kevin, dù gì thì Karen cũng sẽ không để Pall xem mình như
ngựa để cưỡi, nhưng ngài Tà Thần lại nguyện ý, lại làm mà không biết mệt.
"Khục..."
Sau khi Karen đi tới tằng hắng một cái, màn đùa giỡn mới xem như dừng lại.
Trước đó vài ngày khi Karen không ở nhà, Pall ở nhà một mình thấy nhàm
chán, khó tránh khỏi việc ăn thêm vài thứ để giết thời gian;
Lần này đi theo Karen đến trang viên, được bọn hậu bối trong gia tộc hiếu kính
mà dâng "Cống phẩm" lên cho lão tổ tông, thật sự là không ăn ít;
Cho nên bây giờ nếu so với trước thì Pall tròn trịa hơn không ít, lúc tức giận cái
đầu của cô trở nên tròn vo, rất là đáng yêu.
Đương nhiên, phần lớn phái nữ đều không thích cái tính từ miêu tả "Mập mạp
đáng yêu", cho dù bây giờ cô ta có là một con mèo đi chăng nữa.
"Karen, cậu đến phân xử thử xem, con chó ngu thật là quá bắt nạt người ta mà!"
Rõ ràng người ra tay đánh chó trước chính là nó, nhưng con mèo này cảm thấy
mình còn cần phân xử.
"Sao vậy?"
Karen ngồi xuống ở trên một cái ghế bên cạnh, nhiệt độ nơi này quá cao, ghế
dựa cũng bị sấy khô đến nỗi có chút nóng lên, nhưng không còn cách nào khác,
chó mèo nhà mình còn ở chỗ này rèn đúc thăng cấp vũ khí giúp mình, mình thật
đúng là không tiện mà nói một câu rằng: Chúng ta ra ngoài uống ly nước đá rồi
từ từ nói.
Pall nhảy tới trên bờ vai Karen, vốn định mở miệng để nhanh chóng thổ lộ hết
mọi chuyện, nhưng do dự một chút, trước hết vẫn nhô ra móng vuốt chỉ về phía
cái La Bàn Ký Ức kia:
"Yêu tinh radio, lấy cái la bàn kia đến đây."
Alfred đi qua, cầm lấy cái kẹp gắp than, lấy cái la bàn xuống, đặt ở trước mặt
Karen.
Pall nhắc nhở: "Không cần cầm kẹp gắp than, nhiệt độ dùng để điêu khắc trận
pháp ở bên trong, không phải dùng để dung luyện nấu chảy nó, chút nhiệt độ ấy
đối với nó mà nói không đáng kể chút nào.
Nó được tạo thành từ kim loại ký ức, cũng gọi là thép Manico, là do một vị bậc
thầy luyện kim tên là Manico tạo ra, đương nhiên, phương pháp dung luyện
cũng không phải là thứ gì rất đặc biệt, chủ yếu là do khoáng thạch tương đối
khó lấy, vô cùng hiếm có, cho nên giá trị rất cao."
Nói xong, Pall nhảy xuống từ trên bờ vai Karen, trực tiếp dùng vuốt mèo sờ vào
cái la bàn mấy cái.
Alfred nhẹ gật đầu, nói: "Đã nhớ."
Trong lòng Karen có chút buồn cười, bây giờ Pall không phải là bởi vì phổ cập
kiến thức khoa học, mà là bởi vì muốn làm nền để dẫn đến sự mâu thuẫn ý kiến
kế tiếp với Kevin, hành động phổ cập kiến thức khoa học này có thể làm cho nó
có vẻ càng chuyên nghiệp hơn;
Dù sao cũng là bắt nạt Kevin không thể nói chuyện được chứ sao.
Chỗ vuốt mèo của Pall xuất hiện sóng năng lượng linh tính dao động, la bàn bắt
đầu vận chuyển, ngay sau đó từng mảnh từng mảnh thép màu đen bay ra, bắt
đầu xoay tròn vây quanh cơ thể của Pall.
Cái la bàn kia, thật ra là thể tập hợp từ những mảnh thép này.
"Đây là một thứ tốt, bất kể là từ trên chất liệu hay vẫn là từ trên phương diện
chế tác, nó đều là một thứ tốt, kẻ ham vui thật sự rất tinh mắt."
"Kẻ ham vui" là biệt hiệu mà Pall đặt cho Neo.
Là “người già” ở trong gia tộc, cô vẫn tuân theo truyền thống của cướp biển,
những người thường xuyên tiếp xúc xung quanh đều sẽ bị cô đặt cho một cái
biệt hiệu.
"Ta muốn biết cụ thể một chút, nếu như xem nó như là một khoản đầu tư."
Dù gì thì giá trị của nó đến tận ba mươi lăm nghìn phiếu Trật Tự, mặc dù Karen
nói chờ sau khi cải tiến xong xe của mình thì sẽ trả phiếu điểm cho Neo, nhưng
nếu không có gì bất ngờ xảy ra, số tiền kia chắc chắn phải bỏ ra.
"Ta nghĩ Kẻ ham vui mua cái này cũng hẳn là nghĩ đến việc mang đi rèn đúc
nâng cấp, sau khi rèn đúc nâng cấp thì giả cả của thứ này sẽ tăng lên gấp đôi."
"Ghê gớm như vậy sao?"
"Bởi vì thợ rèn, trận pháp sư, phù văn sư ưu tú chỉ cần ưu tú tới trình độ nhất
định, thật ra đều sẽ không thiếu phiếu điểm, bởi vậy, cái giao dịch này nhìn có
vẻ rất thuận lợi, nhưng trên thực tế là tiêu hao ân tình của mình."
Karen nhẹ gật đầu, điều này ngược lại là giống như lời mà chủ nhiệm từng tự
nhủ khi trước
"Cậu có muốn thử xem không?" Pall buông lỏng vuốt mèo của mình ra, mảnh
thép khi nãy còn đang bay xung quanh thu hồi, xếp lại thành dáng vẻ của chiếc
la bàn một lần nữa, "Nó có một cái khuyết điểm, điều khiển nó cần rất nhiều
năng lượng linh tính, nhưng đối với cậu mà nói, cái này không tính là khuyết
điểm gì."
Karen đưa tay cầm cái la bàn này lên, truyền năng lượng linh tính của mình vào,
sau đó cảm ứng được sự liên hệ mặc dù yếu ớt nhưng thật sự có tồn tại với nó.
"Ông!"
Toàn bộ mảnh thép bay ra, bắt đầu xoay quanh người Karen.
Karen thử tiến hành khống chế, rất nhanh, các mảnh thép đầu sắp xếp chỉnh tề,
rồi thay nhau xếp xếp thành một thanh đao, lại lập thay đổi, tạo thành một thanh
kiếm, ngay sau đó lại khuếch tán ra rồi tái lắp ráp lại một lần, biến thành một
tấm khiên.
Cấu tạo cơ bản của mảnh thép sẽ không thay đổi, nhưng góc cạnh và các mặt là
có thể tiến hành cải biến trên biên độ nhỏ, điều này cung cấp rất nhiều khả năng
sắp xếp và ghép hình của nó.
Tóm lại, nó rất giống như là một món đồ chơi trẻ con, có thể lắp ráp biến hình,
nhưng nó sắc bén, có thể giết người;
Đồng thời, nó là có thể gánh chịu được sức mạnh thuộc tính, điều này cũng
mang ý nghĩa là nó có thể trở thành vũ khí tấn công chính hoặc khí cụ để phòng
ngự.
Bình thường mang theo cũng cực kỳ thuận tiện, cái la bàn này thật ra còn có thể
tiếp tục gấp vào, có thể bỏ nó vào trong ngăn bí mật chứa ám khí cũng được.
Kết hợp với ưu thế năng lượng linh tính dồi dào mà mình tích lũy, nó đúng là
một món vũ khí cực kỳ phù hợp với bản thân, chủ nhiệm lựa chọn thật sự rất
tốt.
"Cho nên, hai người đang tranh luận về điều gì vậy?"
Karen vừa hỏi vừa để cho những mảnh thép thu hồi lại.