Số 13 Phố Mink

Chương 1793: Tà Thần nhận học trò (3)




Judea nuốt một ngụm nước bọt: "Không tin được nữa."

"Nhưng mà ta biết một sự kiện, thiếu gia hoàn thành quá trình thanh tẩy để trở

thành thần bộc ở trong trang viên này."

"Được rồi, ngươi có thể ngậm miệng, bởi vì ta đột nhiên cảm giác được cuộc

sống ngay lập tức đã mất đi ý nghĩa."

"Ta vốn cho rằng ta có thể đi theo làm việc bên cạnh thiếu gia, kết quả ta phát

hiện hai chúng ta hôm qua cùng nhau giao thủ với thuộc hạ đi theo bên cạnh

thiếu gia mà còn đánh không lại. Xem ra, về sau ta chỉ có thể phụ trách công

việc trong trang viên mà thôi."

Hai mắt Judea nhắm nghiền, lại từ từ mở ra: "Ta đột nhiên cảm giác được yên

tâm canh mộ là một chuyện cũng rất không tệ."

Bên này, màn giao thủ giữa Karen và Muri tiến vào hồi cuối, Muri thành công

đi tới trước mặt Karen, theo giao kèo thì Muri giành được thắng lợi.

Nhưng mà, Muri cũng không vì vậy mà cảm thấy vui mừng, bởi vì cậu ta đã thở

hồng hộc, mà vẻ mặt Karen thì tự nhiên, tất nhiên là việc sử dụng ra một loạt

thuật pháp lúc trước cũng không tạo thành áp lực gì đối với Karen.

Điều quan trọng nhất đó chính là vết thương của đội trưởng còn chưa hoàn toàn

bình phục lại, từ đầu đến cuối cũng đều không rời khỏi xe lăn.

"Sau khi lên cấp Phán quyết quan, khả năng nắm giữ sức mạnh được tăng

cường lên một cấp độ lớn, hiệu suất thi triển thuật pháp cao hơn, cũng càng

thong dong hơn, ta cảm thấy ta có thể học tập một chút thuật pháp cấp bậc cao

hơn, mặt khác vấn đề còn cần phải giải quyết đó là để tố chất cơ thể tương xứng

sau khi vết thương hoàn toàn bình phục."

Muri cười khổ nói: "Lúc trước khi tôi đối mặt với ngài thì đã có cảm giác đối

mặt với Thuật pháp quan, hiệu suất và cấp độ thi triển thuật pháp của ngài, có

thể kiêu ngạo khi đối mặt với Thuật pháp quan."

"Ha ha, vấn đề của cậu có chút giống với ta, Muri."

"Xin ngài chỉ giáo."

"Đó là cậu quá chú trọng vào việc phòng ngự, ta cũng thích như vậy, nhưng

mục đích của việc phòng ngự đó là để tạo ra cục diện tốt hơn để mình phản

kích, tạo ra thế thắng cho mình, có lẽ cũng là bởi vì cậu đang giao thủ với ta,

cho nên trên phương diện phản kích cũng không thể hiện ra được sự sắc bén."

"Đội trưởng, là do dưới sự chèn áp từ thuật pháp của ngài nên tôi rất khó tìm ra

cơ hội đủ tốt để phản kích."

"Đợi sau khi trở về, cậu đi tìm chủ nhiệm thỉnh giáo đi, hắn ta kết hợp rất khá

trên phương diện này."

"Vâng, tôi đã hiểu."

"Tốt, hôm nay chỉ tới đây thôi, bữa tối ta cũng không xuống ăn, vốn đã đáp ứng

giúp con chó trong nhà giải một tầng phong ấn từ lâu, bây giờ phải đi thực hiện,

nếu còn trì hoãn nữa thì ta sợ lông trên đầu nó sẽ mọc dài ra."

...

"Ngài Alfred, chúng ta bây giờ muốn học bù sao?"

Philomena ngồi ở trên ghế sa lon hỏi.

Alfred lắc đầu, nói: "Không phải là ta bảo cô tới, mà là..."

"Gâu!"

Philomena trông thấy con chó vàng kia đi ra từ đằng sau ghế của Alfred.

Kevin đi đến trước mặt Philomena, ngồi xuống, mắt chó bắt đầu tiếp tục nhếch

lên, các cảm xúc kiêu căng, hờ hững bắt đầu phân chia tỉ lệ mà xuất hiện.

Philomena thấy thế, bắt đầu giống như tối hôm qua mà tiếp tục đối mặt cùng với

con chó này.

"Khụ khụ..." Alfred ho khan một tiếng, đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ phía sau lưng

Kevin, nhắc nhở, "Ngươi đã quên mất chuyện chính."

"Gâu!"

Kevin rất là "Uy nghiêm" mà sủa một tiếng, vẫn không có từ bỏ tiếp tục trừng

mắt nhìn.

"Ai." Alfred thở dài, nói với Philomena, "Cô cũng chững chạc một chút, không

nên so đo cùng với một con chó."

Kevin: "???"

Philomena nghe vậy, thu hồi ánh mắt, đứng người lên, nói với Kevin: "Ta xin

lỗi vì hành động tối qua của mình."

Nói xong, bước đến trước, đưa tay vỗ vỗ đầu của Kevin.

Con mắt Kevin lúc này trừng lại, trong nhà này, chỉ có Karen và Pall có thể vỗ

đầu của mình, những người khác, ngay cả Alfred, đều chỉ có thể vỗ phía sau

lưng của mình!

Philomena nói: "Chủ yếu là do sau khi biết thân phận thật sự của ngươi, lúc gặp

lại ngươi, ta có một loại cảm giác như trông thấy cha ta."

Nghe được câu này, ánh mắt Kevin lập tức trở nên hiền hòa.

Alfred mở miệng nói: "Người ta cũng đã hình dung ngươi thành cha của người

ta rồi, ngươi có phải nên biểu hiện lại một chút gì đó không?"

Kevin nhẹ gật đầu, sau đó nâng chân chó của mình lên, vươn về phía

Philomena, ra hiệu mình chuẩn bị tiếp nhận Philomena hành lễ với mình.

Philomena thì giơ tay lên, cùng đập tay với Kevin một cái.

Kevin: "..."

"Không đúng à?" Philomena hỏi, “Cha của ta thường xuyên tương tác với ta

như thế."

Alfred cố nén cười, giải thích nói: "Kevin có ý là, nó có thể làm sư phụ của cô."

"Sư phụ?"

"Gâu gâu gâu!"

"Ở trên lịch sử, Hải Thần Giáo sở dĩ phân liệt, là bởi vì nó thành công ám sát

chết một phần ba cao tầng của Hải Thần Giáo."

Philomena đứng người lên, hành lễ với Kevin nói:

"Sư phụ."

Kevin nhíu nhíu mày: "Gâu."

Alfred nói với Kevin: "Ngươi đang nghiêm túc à?"

"Gâu."

Alfred cúi người, tiến đến bên tai Kevin nhỏ giọng nhắc nhở:

"Ta nói cho người nghe này, tính cách của cô gái này ngươi cũng biết, nếu như

ngươi yêu cầu cô ta xưng hô ngươi như thế, như vậy cô ta chắc chắn sẽ trực tiếp

gọi ngươi như vậy ngay trước mặt của thiếu gia, ngươi thử ngẫm lại xem nếu để

thiếu gia nghe được thì sẽ có hậu quả gì."

Mặt chó của Kevin giật mình, miệng chó có chút hé ra.

Nó đã có thể tưởng tượng sau khi chuyện này xảy ra, ánh mắt Karen sẽ biến hóa

như thế nào.

Sau đó, nó lập tức lắc lắc đầu chó, bỏ qua ý nghĩ kia, giơ chân chó lên một lần

nữa.

Alfred nhìn về phía Philomena: "Lại gọi thêm một tiếng."

"Sư phụ, chào ngài."

"Gâu!"

"Tốt, Philomena, bây giờ cô đi tìm thiếu gia báo cáo về chuyện này đi, chuyện

này vẫn phải cần được thiếu gia phê chuẩn."

"Được rồi." Philomena đi ra khỏi phòng.

Alfred tự rót cho mình một ly cà phê, cười hỏi:

"Ta rất tò mò, vì cái gì ngươi sẽ bỗng nhiên muốn nhận cô ta làm học trò? Ý của

ta là, ngươi chỉ đơn giản là vì nhìn trúng thiên phú và tính cách của cô ta thôi

sao?"

Alfred nhấp một miếng cà phê, tiếp tục nói:

"Hay là bởi vì, ngươi cảm thấy cô ta có thù với dòng họ Inmerais?"