Số 13 Phố Mink

Chương 149: Tổ Tiên 3




Karen mang ra một tô cá dưa chua và đặt nó trên bàn.

"Đây là món gì, ta chưa từng thấy qua, ừm, thơm quá." Yonice hỏi.

"Cá dưa chua, món khai vị."

"Thật muốn nếm thử ngay lập tức."

"Không, đây không phải là cho chúng ta, là cho nó." Karen chỉ vào Pall trên bàn.

Trong mắt Pall nghe được câu này lập tức sáng lên.

Karen lấy ra một cái khăn tam giác, buộc cho Pall, sau đó đẩy tô đựng cá dưa chua đến trước mặt Pall, nhắc nhở:

"Cẩn thận nóng."

Pall nhìn về phía Karen, lại nhìn về phía Yonice, thầm nghĩ:

“Ngươi còn chờ cái gì nữa, vì Tà Thần đại nhân sinh hài tử, đây chính là vinh quang của ngươi!”

Karen mang hai bát mì ra khỏi nhà bếp, bên trên là các loại gia vị.

“Cần phải trộn sao?” Yonice tò mò hỏi.

"Không, chờ một chút."

Karen múc một muỗng dầu nóng từ nhà bếp, đổ nó vào bát mì của Yonice, sau đó lại đổ vào bát mì của mình;

"Xèo xèo xèo......"

"Để ta tới giúp ngươi."

Karen dùng đũa để giúp Yonice trộn lên;

"Đây là dụng cụ ăn gì?"

"Đây là đũa, ta quen dùng cái này để ăn cơm."

"Thoạt nhìn, rất mới lạ cũng rất thuận tiện, hơn nữa nó cũng rất tinh xảo."

Karen ban đầu làm đũa tre, gọt riêng cho mình, nhưng sau đó Alfred đã tạo ra mười đôi đũa bạc dựa theo kiểu dáng này.

“Ngươi muốn thử xem sao?”

"Ừm."

"Đây."

Yonice cầm lấy đũa, khiến cho Karen có chút ngoài ý muốn chính là, tuy rằng nhìn ra là có chút không thuần thục, nhưng cô đúng là thành công kẹp mì đưa vào trong miệng.

"Rất mỹ vị, ta thích hương vị này, ta đã nghe thím của ngươi nói, bình thường ngươi rất thích nấu nướng."

"Đúng vậy, ta cảm thấy một cuộc sống hạnh phúc vĩnh viễn không thể tách rời với mỹ thực."

"Ta cũng rất thích thưởng thức ẩm thực các nơi, ở Wien có rất nhiều nhà hàng mang hương vị của các quốc gia khác nhau, ta rất thích đi ăn thử."

"Tin ta đi, những món do những nhà hàng này làm khẳng định không chính tông."

Karen cũng ngồi xuống và bắt đầu ăn mì.

Yonice ăn một miếng, nhìn Karen trong chốc lát, ăn thêm một miếng nữa.

Pall đang ăn cá ngẩng đầu nhìn thấy cảnh này,

Yên lặng đem tỏi mà nó dùng móng vuốt mèo bóc xong đẩy đến trước mặt Yonice:

Nhìn cái gì xem, ăn hành của ngươi!

"A?"

Yonice nhìn thấy tỏi bị con mèo đẩy đến trước mặt mình.

Karen đưa tay cầm lấy một viên, trực tiếp cắn nửa cái.

Hô,

Tỏi luôn là người bạn đồng hành tốt nhất của mì.

"Đây là, phối hợp ăn sao?"

"Đúng vậy."

Yonice học theo bộ dáng của Karen, cắn một miếng, lúc này cay đến mức cô nhắm mắt lại, bên người không có nước, theo bản năng dùng mì ép.

"Thật sự là, quá cay."

Một hồi lâu sau, Yonice mới bình tĩnh lại, nhìn nửa củ tỏi còn lại trong tay, trước tiên bỏ vào trong mì, sau đó bọc nó lại rồi cùng nhau đưa vào miệng.

"Ừm, ta cảm thấy ta có chút thích loại cảm giác này."

"Ta cũng vậy."

Karen nhìn Yonice nói.

Pall ở một bên bỗng nhiên cảm thấy một chậu cá dưa chua thơm ngào ngạt trước mặt mình, thoáng cái không còn thơm nữa.

Nó dùng móng vuốt lặng lẽ sờ về một củ tỏi, cắn một miếng:

"Meo!!!"

Sau khi ăn mì, Yonice khăng khăng muốn tự mình thu thập chén dĩa, Karen đồng ý.

Tiếp theo,

Hai người rất tự nhiên ngồi mặt đối mặt nói chuyện phiếm.

Cơ bản đều là Yonice đang nói, Karen nghe đồng thời phụ họa, dù sao, làm sao để cho đối phương yên tâm mở lòng vui vẻ nói chuyện phiếm, là chuyên môn của Karen.

Từ cuộc trò chuyện, Karen rút ra được thông tin về điều kiện gia đình của Yonice khá tốt;

Cô nói rằng lúc cô còn nhỏ đã bị thương khi cô cưỡi ngựa ở sân sau nhà, có nghĩa là gia đình của cô có một trang viên chuồng ngựa ở thành phố York, thủ đô của Wien.

Cô nói cô vì bồi mẹ mình, cho nên hiện tại ở phố Rhine, ừm, đều lười thuê phòng, trực tiếp mua một căn ở phố Rhine, khu dành cho quý nhân thành phố Luo Jia.

Khi nói về nghệ thuật, cô đưa ra một số ví dụ, chẳng hạn như những đánh giá thưởng thức về trang phục của Vương Phi và Nữ Hoàng, cái nàng mang ý nghĩa cô thường xuyên gặp được Nữ Hoàng và Vương Phi của nước Wien, không phải cái loại gặp được ở xa xa trong những lễ hội.

Phải biết rằng, không giống như hoàng gia Ruilan lưu lạc đến mức phải đại diện cho thương hiệu quần áo, hoàng gia Wien có được sự ảnh hưởng cực lớn tới chính trị.

Trong quá trình trò chuyện,

Pall vẫn cúi đầu nhìn bên cạnh:

Các ngươi còn muốn nói chuyện bao lâu nữa?

Các ngươi làm sao còn có thể tiếp tục nói chuyện?

Tại sao không cùng nhau lên tầng ba chơi một ván bài Poker thật vui?

Và,

Tại sao không thử nói về chủ đề tạo em bé để tăng tính tương tác?

Chúa ơi,

Mùi hương trên cơ thể của cô gái này, làm cho ta cảm thấy rất thoải mái, ta muốn nhìn thấy dạ dày của cô ấy phồng lên, và sau đó sinh ra một đứa bé tràn ngập linh tính để chơi với ta.

Sắc trời đã muộn,

Yonice nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, kinh ngạc nói:

"Thật là ngại, cư nhiên đã trễ như vậy, thật xin lỗi, kỳ thật bình thường ta cũng không nói nhiều như vậy, không biết vì sao hôm nay cùng ngài nói chuyện phiếm ta nhịn không được lại muốn nói chuyện."

Pall kéo mí mắt của mình: Bởi vì ngươi thèm khát hắn!

"Ta cũng rất cao hứng có thể cùng ngươi nói chuyện phiếm, thật sự là một chuyện khiến cho người ta vui vẻ."

"Đúng vậy, ta cũng cảm thấy như vậy."

Yonice nhìn Karen, sau đó lấy ra một chiếc ví màu hồng từ túi xách nữ của mình:

"Đây là món quà của ta gửi tới Minna."

"Được, cám ơn, ta thay Minna bày tỏ lòng biết ơn đối với ngươi."

Karen đặt chiếc ví màu hồng này trên bàn ăn, sau đó cùng Yonice xuống cầu thang tiễn cô đến xe taxi bên đường.

Ừm, không phải Karen không muốn lái xe đưa nhà gái về nhà, mặc dù trong nhà vừa mua xe mới...

Sau khi nhìn Yonice lên taxi và rời đi,

Karen quay lại phòng và đi lên tầng hai.

Trên bàn ăn, Pall đang loay hoay với chiếc ví màu hồng có nhãn hiệu độc đáo.

Karen cầm lấy nước trên bàn, uống một ngụm, hỏi:

"Nhãn hiệu gì?"

Pall kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn Karen:

"Bà ngoại của bà ngoại của bà ngoại của bà ngoại...

Không,

Dis,

Chết tiệt,

Dis là cố ý, khẳng định là cố ý, tất cả đều là do Dis an bài, chết tiệt!"

"Ngươi bị sao vậy?"

"Ngươi không được đυ.ng vào cô ta, Karen, tuyệt đối không thể!

Ta cầu xin ngươi, không thể, ngàn vạn không thể!

Tà Thần đại nhân vĩ đại,

Ngươi không được chạm vào cô ấy, ngươi không thể!

Làm ơn tránh xa cô ấy ra, vĩnh viễn rời xa nàng!!!"

"Đầu óc ngươi hôm nay có phải xảy ra vấn đề không?" Karen nghi hoặc nói, "Có muốn đưa ngươi đến bệnh viện thú y kiểm tra không?"

Pall chỉ vào dấu ấn đặc biệt trên chiếc ví màu hồng trước mặt mình,

Hét lớn:

"Vị tiểu thư Yonice này, cô ấy... Cô ấy là hậu thế của gia tộc ta!!!"