Richard vẫn còn tiếp tục xoắn xuýt cái này sự kiện, nói: "Việc này thì khó rồi a,
vấn đề của ông nội tôi vẫn là vì tính nguyên tắc của ông ấy, còn nếu tìm cha tôi
để nói, nếu cha tôi biết trong cơ thể tôi có một loại côn trùng có thể giúp tôi
phục vết thương thì về sau chắc chắn ông ấy sẽ ra sức mà đánh tôi hơn."
Karen quét mắt nhìn Richard một chút, xoay người, khóe miệng mang theo nụ
cười.
Từ đầu thì cậu vốn dĩ đã nuốt con côn trùng đó vào người ở trước mặt cha cậu
rồi, cha cậu lúc đánh cậu thì cũng đã tính toán trước về năng lực hồi phục của
con côn trùng đó vào trong từ lâu.
Phần cuối cùng của việc kiểm tra cơ thể đó là đi thử máu.
Nó cũng không viết rõ ràng ở trên giấy kiểm tra sức khỏe, phía trên phần này
chỉ đánh dấu là "Kiểm tra tiềm năng của cơ thể", mãi cho đến khi đi đến trước
cửa phòng trông thấy quả cầu thủy tinh đặt ở bên trong thì Karen mới hiểu được
cái phương pháp đo lường này là như thế nào.
Vấn đề xuất hiện, máu của mình đưa lên để kiểm tra sao?
Karen vẫn nhớ rõ máu của mình từng ép con côn trùng trong người của Ophelia
và Bernard ra ngoài.
Lúc này, dù có nói máu tươi của mình không có gì lạ thường, cũng có chút cảm
giác đang tự mình lừa mình.
Bây giờ có nên kết thúc kiểm tra sức khỏe không?
Ngược lại cũng có thể kết thúc, bởi vì không cần thiết phải hoàn thành tất cả các
phần trên phiếu kiểm tra sức khỏe, cũng sẽ không ép buộc, dù sao cũng không
phải là Kỵ Sĩ Đoàn bắt lính nhập ngũ.
Nhưng Karen rõ ràng, mình rất cần tờ kiểm tra sức khỏe này, anh nhất định phải
đi đến hết quá trình để lấy được con dấu ở cuối cùng mới được.
Sau khi Trật Tự hóa, dấu ấn thuộc về Ranedal trên cơ thể của mình chắc hẳn
cũng đã biết mất, Lãnh chúa Dal ở thế giới trong Cổng cũng không nhận ra
được mình.
Cho nên, có cần đánh cược hay không?
Trong phòng có ba vị bác sĩ, một người phụ trách lấy máu, một người phụ trách
vận hành quả cầu thủy tinh, một người phụ trách đưa ra báo cáo đánh giá cuối
cùng.
Những người khác mỗi người bước vào, đều có đánh giá của riêng mình.
Lúc này Richard cũng đi lên rút máu, sau đó mẫu máu của cậu ta bị đặt ở phía
dưới quả cầu thủy tinh, quả cầu thủy tinh từ từ vận hành, cuối cùng lão quân y
có chút ngoài ý muốn mà nhìn Richard, cười nói:
"Cơ thể của cậu có tiềm năng rất cao, người trẻ tuổi, rất có sức sống đấy."
"Thật sao, cảm ơn, ha ha."
Richard cười rất vui vẻ.
"Thiếu gia, tôi lên trước để thử nghiệm nhé?" Alfred tiến đến bên cạnh Karen
hỏi.
"Anh đi lên à?" Karen có chút ngoài ý muốn, Alfred cũng không cần hoàn toàn
làm xong, nếu như nói Richard chỉ là có một "Lỗ hổng nhỏ" cần phải bồi đắp,
như vậy thì xuất thân dị ma của Alfred, gần như trên cả người đầy lỗ hổng.
"Các bộ phận trên người của thuộc hạ đều rất tốt ngoại trừ con mắt ra thì cơ bản
đều là bộ phận của người bình thường, không giống với tình trạng của bà Molly.
Để thuộc hạ lên trước kiểm tra mức độ nhạy của thiết bị kia, cho dù có xảy ra
vấn đề, kiểm tra ra thận phận dị ma thì thuộc hạ cũng có thể lấy ra giấy chứng
nhận đang làm việc dưới trướng của Sở thẩm phán Pavaro, bên trong Trật Tự
Thần Giáo cũng có thần quan trật tự có thân phận là dị ma làm việc, số lượng
vốn cũng không ít, không có gì kỳ lạ không phải sao?"
"Vậy thì tốt, anh đi lên trước đi."
"Được rồi, thiếu gia, thật ra trong lòng thuộc hạ cảm thấy rất mong đợi."
Karen biết ý của Alfred khi nói ra những lời này, anh ta vừa tới Wien không
được bao lâu, trên người cũng đã không thể tìm thấy hơi thở của dị ma.
So với chính mình là đối tượng được sùng bái thì người sùng bái mình như
Alfred ngược lại càng kích động cũng nhập tâm hơn, vẫn luôn đắm chìm trong
cái không khí này, ngay cả mình cũng không có khả năng sánh bằng.
Alfred không phải là muốn hi vọng tẩy đi thân phận dị ma của mình, điều anh ta
muốn, là "Thần tích" của tín ngưỡng sẽ hiện ra trên người của anh ta.
Chờ đến khi Memphis kiểm tra xong, Alfred đi đến trước để cho bác sĩ lấy mẫu
máu, chờ đến khi mẫu máu được đưa đến bên dưới quả cầu thủy tinh, trên mặt
Alfred lộ ra vẻ mặt mong đợi.
"Tiềm năng phát triển cực kỳ cao, khiến người khác phải hâm mộ đấy."
Trên mặt Alfred lập tức nở nụ cười xán lạn, nói: "Cảm ơn ngài, bác sĩ."
Thấy Alfred qua ải, Karen mím môi, đi đến trước, đưa cánh tay lộ ra.
Bác sĩ phụ trách việc lấy mẫu máu lắc đầu, nói: "Trong số nam giới mà tôi từng
lấy máu, thật đúng là lần đầu tiên mà tôi trông thấy làn da tốt như thế."
Karen chỉ mỉm cười lại một cách lễ phép
Lấy máu kết thúc, mẫu máu được đưa tới phía dưới quả cầu thủy tinh.
Vẻ mặt Karen bình tĩnh nhìn về phía quả cầu thủy tinh, nhưng trong lòng, đã bắt
đầu khẩn trương lên.
Anh thậm chí có chút hối hận, hối hận sau khi mình biết đến phần kiểm tra này,
vì cái gì không quyết đoán mà lùi bước, tránh đi khả năng nguy cơ này.
Nếu như thật sự kiểm tra ra được vấn đề gì đó từ máu tươi của mình, rất có thể
thân phận bây giờ của mình sẽ trực tiếp bị phơi bày ra ánh sáng.
Nhưng loại cảm giác hối hận này rất nhạt, nó thật sự tồn tại, nhưng lại không
rung chuyển được quyết định của mình.
Chẳng lẽ, đây chính là do quá trình Trật Tự hóa đã mang lại dũng khí cho mình
sao?
Hơi điều chỉnh lại tâm trạng của mình một chút, Karen tâm tư lập tức liền bình
tĩnh lại, thản nhiên một chút đi, không có việc gì lớn.
Kết quả ra.
Karen cảm thấy, chắc là đã thành công, bởi vì cái quả cầu thủy tinh này chưa
từng xuất hiện hiện tượng gì khác thường.
Theo lý thuyết mà nói, mình có hai loại tình huống xảy ra, hoặc là rất bình
thường, hoặc là... rất không bình thường.
Bác sĩ xem kết quả báo cáo nhìn Karen một chút, khẽ nhíu mày.
Hả?
Có vấn đề sao?
Nhưng mà vẻ mặt này, có chút không đúng.
"Karen đúng không?"
"Đúng."
"Cái tên này có chút quen thuộc nhỉ, Karen. Silva..." Bác sĩ nhìn xem tên, lại
nhìn Karen, "Là vị Karen đi Cánh Cổng Luân Hồi phải không?"
"Là tôi."