Số 13 Phố Mink

Chương 1391: Kiểm tra sức khỏe (1)




Bữa sáng được đưa vào trong phòng, Karen nhìn lướt qua, phát hiện trong bữa

sáng hôm nay có rất nhiều cá, từng món được bày ra một cách chỉnh tề trên bàn

ăn.

Nguyên nhân chủ yếu vẫn là do ngày hôm qua lão Anderson bị lão tổ tiên dạy

dỗ, cố ý dặn dò chủ bếp sửa lại phong cách của bữa sáng, để lấy lòng tổ tiên của

mình.

Nhưng rất không khéo, phần đồ ăn sáng này lại hạ thấp khẩu vị khi dùng bữa ăn

sáng của Karen, nếu như là loại ruốc cá kia thì trái lại anh còn có thể tiếp nhận,

buổi sáng dùng chung với cháo cũng rất ngon miệng.

Nhưng từng món từng món cá nướng, chiên hoặc là những lát cá sống kèm theo

đó là đủ loại tương của Wien ăn kèm, đừng nói đến việc ăn, nhìn một chút cũng

đã khiến Karen theo bản năng mà nhíu mày.

Hình như sau khi mình đến Wien càng lâu, cảm giác bài xích đối với Wien càng

trở nên nghiêm trọng, có lẽ cũng bởi vì bản thân mình cũng không muốn thích

ứng và tiếp nhận nó.

Ngồi xuống, cầm một quả trứng gà luộc rồi bóc vỏ, không có nước tương, do dự

một chút, cuối cùng cũng không muốn dùng chung với tương của Wien, cắn

một cái, tuy hơi nhạt nhưng cũng rất ngon.

Đây chính là "Trứng gà ta" của trang viên Ellen?

Về sau có nên để cho trang viên Ellen đưa một chút đến Nhà Tang Lễ của mình

theo định kỳ? Thứ này chắc cũng không thuộc về những thứ sinh hoạt xa xỉ

khiến con người mất đi ý chí phấn đấu đâu nhỉ?

Ăn xong quả thứ nhất, Karen bắt đầu lột quả thứ hai.

Lúc này, Pall nằm ở trên giường trở mình, vừa vặn eo bẻ cổ ngáp dài vừa cười

nói: "Vừa sáng sớm đã ăn nhiều trứng gà như vậy, xem ra tối hôm qua cậu tiêu

hao rất nhiều đấy nhỉ, muốn tranh thủ thời gian bổ sung thể lực một chút à."

"A."

"Trước đó ta cũng đã nói rõ rồi, ta cũng không có nhìn lén. Ta chỉ là trông thấy

người nào đó trước hết đi tắm một lần, trước khi quay trở về lên giường, lại tắm

rửa thêm một lần, ha ha meo."

"Tôi quen với việc tắm rửa trước khi đi ngủ."

"Giải thích chính là vì muốn che giấu, thứ bị che giấu chính là sự thật."

"Ăn điểm tâm đi, tất cả đều là cá đấy."

"Meo, nó tưởng rằng ta là mèo thì cá gì cũng thích ăn hay sao? Nhóc Anderson

thật là một tên đầu óc cứng nhắc!"

...

"Đầu của các ngươi đều chứa não heo đấy à!”

Neo ngồi ở trên xe lăn chửi ầm lên với tất cả mọi người ở gần đó,

"Rõ ràng đã nhận ra thực lực của mục tiêu, vậy thì cũng phải biết rõ sự chênh

lệch giữa hai bên rồi, vậy thì vì cái gì mà không báo lên trên, vì cái gì mà không

gọi chi viện trước?"

Đám người của Gendi đứng trước mặt Neo, cúi đầu, yên lặng nghe dạy dỗ.

Cũng chỉ trong mắt của Karen, trung đội trưởng nhà mình mới nhìn giống như

là một người thích xem chuyện vui.

Trên thực tế thì Neo ở trong lòng của những thành viên trong đội khác, có uy

vọng và áp lực rất lớn.

Lúc trước khi nhặt được đồng xu Varax, tiểu đội Gendi kịp thời chạy đến tiếp

viện, Neo khi đó còn không có quét dọn xong chiến trường sợ chiến lợi phẩm bị

giảm mất, thiếu chút nữa đã để cho Karen trực tiếp ném đồng xu Varax qua giữa

tiểu đội Gendi để cho bọn họ báo cáo một người đã hy sinh lên trên.

Neo là một con chó săn thật sự;

Nhưng bây giờ, con chó săn này đang rất tức giận, bởi vì đám thuộc hạ của hắn

bị cắm mặt ngã nhào ở trong một nhiệm vụ, hắn đã từng an ủi Karen phải quen

thuộc với sự "Ra ra vào vào" của các thành viên trong tiểu đội, chính hắn cũng

có thể coi nhẹ, nhưng việc mà Neo không cách nào dễ dàng tha thứ đó là bởi vì

sơ sẩy trong quy trình đơn giản nhất mà đưa đến sự tổn thất không có ý nghĩa.

"Đẩy ta đi vào trong."

"Vâng, trung đội trưởng."

Fanny đẩy Neo đi vào trong phòng phía trước, vị trí trước cửa, Gray đang nằm ở

trên cáng cứu thương, hôn mê bất tỉnh, hai bác sị giáo hội bên cạnh đang tiến

hành trị liệu.

"Có thể tỉnh lại sao?" Neo mở miệng hỏi.

"Rất xin lỗi ngài, khả năng mà người thuộc hạ này của ngài có thể tỉnh lại cũng

chỉ có ba mươi phần trăm, mà cho dù có thể tỉnh lại đi nữa thì linh hồn và cơ thể

của người này cũng đã bị tổn thương, việc này cũng biến anh ta trở thành một

người chỉ có thể nằm trên giường cả đời để người khác chăm sóc mà thôi."

"Không có những phương pháp khác sao, ý của ta là, phương pháp xử lý vượt

qua thông thường, chúng ta có thể tốn thêm phiếu điểm."

"Không có, thưa ngài, anh ta đã bị tổn thương quá nhiều, bây giờ anh ta còn có

thể còn sống sót đối với tôi cũng đã là một kỳ tích rồi."

"Ta đã biết, làm phiền các ngươi rồi." Neo nhìn về phía Fanny. Fanny lấy ra

chút phiếu điểm đưa về phía trước, âm thầm đưa cho hai vị bác sĩ này.

Bệnh viện giáo hội của Trật Tự Thần Giáo cũng có dịch vụ đến khám bệnh và

cấp cứu tại nhà, theo lý thuyết, cũng là một bộ phận trong hệ thống giáo hội,

nhưng chúng nó lại tương đối độc lập, đối với những tiểu đội Đòn Roi Kỷ Luật

phải đối mặt với nguy hiểm rình rập mỗi ngày, chắc chắn phải gìn giữ tốt mối

quan hệ với những vị bác sĩ này, bằng không thì cho dù bọn họ không dám làm

ra những chuyện gây mất đoàn kế trong nội bộ thần giáo, nhưng khi ngươi cần

khám bệnh hoặc cấp cứu, bọn họ muốn tìm một ít lý do hoặc cái cớ qua loa để

tắc trách lề mề một chút vẫn là chuyện rất đơn giản.

"Vậy chúng ta đi trước, chúng ta đã xử lý tốt cho người thuộc hạ này của ngài.

Còn hai cái xác bên trong, mời ngài xử lý."

"Được rồi."

Hai vị bác sĩ rời đi.

Gendi ở bên cạnh nhỏ giọng mắng: "Người cũng đã chết, còn thu tiền."

Neo trừng Gendi một chút, Gendi bị dọa đến nỗi run một cái, hắn thật rất sợ

Neo, không chỉ bởi vì Neo đã cứu hắn, mà là hắn biết rõ Neo cuối cùng là người

ra sao.

Fanny mở miệng nói: "Khi thần giáo yêu cầu các bệnh viện tự chịu trách nhiệm

cho việc lời hay lỗ, tình trạng này cũng là điều không thể nào tránh khỏi."

Neo cười lạnh một tiếng, nói: "Các ngươi đang muốn mở hội nghị cải cách bệnh

viện thay cho Thần Giáo sao?"

Mọi người cũng đều cúi đầu.

Fanny đẩy xe lăn Neo đi tới phòng khách, phòng khách là hiện trường, đã được

giữ lại, trên vách tường phía đông mà ghế sô pha dựa vào, vị trí lúc đầu của cái

đồng hồ treo tường và bức tranh đã bị thay thế bằng hai thi thể.

Những thanh cốt thép rất thường thấy ở trong các công trường đâm xuyên qua

lồng ngực của bọn họ và đồng thời cố định bọn họ ở trên tường, trên người của

bọn họ đều mặc thần bào trật tự, hai tay bị cố định giao nhau ở đằng sau cổ,

giống như là động tác vươn hai tay lên khi nhảy của vận động viên nhảy cầu.

Ánh mắt Neo nhìn xuống phía dưới, phía dưới có một ít vết máu, nhưng diện

tích khuếch tán ra cũng không lớn.