Số 13 Phố Mink

Chương 1388: Alfred truyền giáo (1)




Cả người Alfred lại từ từ rơi xuống, lúc giày da chạm xuống dưới sàn, phát ra

tiếng vang thanh thúy.

"Tôi tin tưởng, vào một thời điểm nào đó sau này, có thể là năm năm sau, mười

năm sau, một trăm năm hoặc trong tương lai càng xa xôi mà tuổi tác đã không

thể dùng để đếm xuể;

Khi các người nhớ lại cảnh tượng lúc đêm nay, cơ thể sẽ không thể ức chế nổi

mà run lên, linh hồn sẽ không thể kìm được mà xúc động.

Xin nhớ kỹ, các ngươi là nhóm người tham quan đầu tiên."

Alfred làm một cái tư thế "Mời". Muri và Ventura song song đi xuống.

Ventura nhìn về phía Alfred, hỏi: "Thưa ngài Alfred, nơi này rốt cuộc là nơi nào

vậy?"

"Tôi nhớ hình như mình đã trả lời câu hỏi của cậu rồi nhỉ." Trên mặt Alfred lộ

vẻ mỉm cười, "Đương nhiên, tôi cũng sẽ không cưỡng cầu các cậu sau khi nghe

được câu đầu trong lời giới thiệu thì đã có thể hiểu rõ ràng rằng bây giờ các cậu

đang đối mặt với một kỳ tích lớn đến dường nào.”

Dừng một chút,

Alfred lại bổ sung: "Ha ha, ngay cả tôi sau khi lần đầu tiên biết được cũng phải

kinh hãi suốt đêm."

Khi Muri và Ventura đi đến trung tâm trận pháp, cả hai đều ngừng lại.

Đầu ngón tay của Alfred chuyển động, trận pháp bắt đầu vận chuyển, trong

chốc lát, từng tầng từng tầng lửa Trật Tự bắt đầu từ từ cháy lên ở bốn phía,

chiếc đèn treo cực lớn ở trên dần dần rơi xuống, vầng sáng màu đen phát tán,

tạo nên cảm giác cực kỳ thần bí và vô cùng trang nghiêm.

Những thứ này cũng không liên quan gì đến trận pháp.

Trên thực tế, ngoại trừ bản thân Karen ra, không ai có thể thật sự vận hành trận

pháp của 12 cái quan tài này. Thứ mà Alfred điều khiển cũng đều là do chính

anh ta thiết kế và yêu cầu người Ellen trang viên bố trí sắp đặt theo.

Mục đích của anh ta đúng là vì ngày hôm này, khi anh cần phải tuyên truyền và

giảng giải giáo nghĩa vĩ đại cho những người mới gia nhập, có thể làm cho

khoảng khắc này càng thêm có không khí.

Một bầu không khí tốt, có thể tăng lên hiệu suất của việc học tập rất rõ ràng.

Muri và Ventura cùng nhìn khắp bốn phía, cũng bị cảnh tượng này làm cho rung

động.

Cái này giống như là Richard hiểu trận pháp nhưng lại không hiểu Triệu Hồi Sư

vậy, hai người bọn họ là chiến sĩ, đối với phương diện trận pháp thì hiểu biết rất

nông cạn, cho dù là Karen, cũng phải tốn thời gian rất lâu và rất nhiều công sức

mới xem như nhập môn trận pháp.

Cho nên, Alfred tự mình thiết kế "Cảm giác hình tượng của tông giáo", trong

lúc cảm giác xúc động thì Alfred vẫn không quen ghi chú lại trong lòng một

câu, lần sau nếu như "Lên lớp" cho những người tinh thông về trận pháp thì

phải đổi một loại hiệu ứng ánh sáng khác.

"Trong thần thoại tự thuật Ánh Sáng Trật Tự có ghi chép rõ ràng rằng, dưới

trướng của Thần Trật Tự có 12 vị Kỵ Sĩ Trật Tự, bọn họ được Thần Trật Tự

thức tỉnh, đối với thần vô cùng trung thành, cùng với Thần trải qua toàn bộ thời

đại Thần Chiến trong kỷ nguyên trước.

Tên của mỗi một người trong số bọn họ, đều được ghi lại ở trong lịch sử của

Trật Tự Thần Giáo, rất nhiều vị Kỵ Sĩ, càng đưa ra các cống hiến không thể xóa

nhòa trong việc xây dựng phát triển Trật Tự Thần Giáo.

12 Kỵ Sĩ Trật Tự, không chỉ là một cái danh xưng, càng là 12 tấm bia to! Mà ở

nơi này vừa lúc có 12 chiếc quan tài, bây giờ tôi có thể nói cho hai vị rằng trong

số đó đã có 2 quan tài có chủ nhân, 10 chiếc quan tài vẫn còn trống không,

trước mắt, vị phu nhân đang ở sâu trong lăng mộ của gia tộc Congers kia, trong

tương lai rất có thể bà ấy cũng sẽ chuyển vào nơi này, có được một chiếc quan

tài."

Ventura mở miệng nói: "Đội trưởng đang tri ân Thần Trật Tự sao?"

Alfred rất xoay nhẹ người, nhìn xem Ventura, nói: "Ventura, tôi biết cậu cực kỳ

sùng bái đội trưởng, có đúng không?"

"Đúng, đương nhiên!"

"Vậy thì hãy phóng đại sự sùng kính trong lòng mình lên, khuếch tán và nâng

cao nó lên. Đừng có cố định và hạn chế tư duy của mình, cũng không cần vì hạn

chế và cấm kỵ của thế tục giới hạn, bởi vì sự ảo tưởng có lớn gan đến đâu cũng

đều không thể bằng được hiện thực.

"Ta..."

Alfred chỉ chỉ Muri, nói: "Cậu nhìn xem, đội phó Muri của chúng ta nhập tâm

hơn cậu nhiều lắm đấy.”

Ventura quay đầu nhìn về phía Muri bên người, cậu ta đang kinh ngạc mà quan

sát bốn phía.

"Đao" và "Khiên" của Muri đều từng được Karen Trật Tự hóa, cảnh tượng đó,

vẫn luôn để lại dấu ấn sâu sắc trong lòng của cậu ta, không cách nào xóa đi.

"Không nên vội vã, tôi sẽ từ từ giới thiệu cho hai người." Alfred đi đến trước

một cái quan tài thứ nhất, "Đây là cái quan tài thứ nhất, nhưng chủ nhân bên

trong, lại không phải là người đầu tiên nằm ở đây. Ông ấy tên là Saman, tín đồ

của Pamirez Giáo, nắm giữ kỹ thuật rèn đúc thánh khí không gian vô cùng kỳ

diệu."

Ventura: "Pamirez Giáo?"

"Đúng vậy, đó chính là Pamirez giáo bị kẹp giữa chiến tranh giữa Trật Tự và

Luân Hồi khi trước. Ngài Saman bởi vì thần giáo của mình biến thành con cờ

trên bàn cờ của thần giáo chính thống khác mà cảm thấy trong lòng lạnh lẽo, lựa

chọn phương thức trốn tránh để kết thúc bản thân mình.

Nhưng Đấng vĩ đại đã đưa cho ông ấy cơ hội để quay trở về, hiện nay, ngài

Saman đang nằm ở ngủ say chỗ này, chờ đợi Đấng vĩ đại triệu hồi khi thời điểm

chín muồi."

Alfred lại đi về phía chiếc quan tài thứ 2, giới thiệu nói: "Người đang nằm bên

trong chiếc quan tài này chính là Bá tước Recar. Ellen, ông ấy là một vị gia chủ

rất có danh vọng trong lịch sử của gia tộc Ellen, những câu chuyện cướp biển

liên quan đến ông ấy cho đến ngày nay vẫn còn lưu truyền trên biển cả.

Bá tước Recar là vị Kỵ Sĩ đầu tiên mà Đấng vĩ đại thức tỉnh, ông ấy cùng với

gia tộc của mình, đều đã thề cống hiến sự trung thành cho Đấng vĩ đại."

Muri mở miệng hỏi: "Cần phải góm đủ 12 chiếc quan tài sao?"

"Đấng vĩ đại là một người rất tỉ mỉ trong chi tiết, ngài ấy có được thẩm mỹ mà

thế nhân khó mà với tới, tôi nghĩ, ngài ấy sẽ không vì cố gom đủ mười 12 quan

tài mà hạ thấp tiêu chuẩn ban đầu, nhưng tiến trình truy cầu sự hoàn mỹ, là sẽ

không ngừng lại."

Ventura gãi đầu một cái, hỏi: "Tôi vẫn cảm thấy có chút khó hiểu."

Cậu ta cảm thấy rất lo lắng, bởi vì cậu ta có thể cảm giác được từ trong lời giới

thiệu của Alfred, đây nhất định là việc vô cùng vĩ đại và thần bí, nhưng hết lần

này tới lần khác, cậu ta vẩn cảm thấy có chút khó hiểu.

"Không cần phải gấp gáp, tôi sẽ tiếp tục giới thiệu cho các vị, tin tưởng tôi, đêm

nay sau khi hai người bước ra khỏi cửa của khán thính phòng thì hai chân của

các ngươi sẽ run rẩy mà thôi."

Alfred phủi tay.