Số 13 Phố Mink

Chương 1379: Lúng túng (1)




"Thật đúng là thần kỳ đấy."

"Không phải sao, cậu vừa giết người của người ta, tiếp đó còn phải quay đầu đi

bảo hộ người của bọn họ, cho nên, thế giới này vẫn luôn kỳ lạ như vậy."

"May mắn, nhiệm vụ lần này mặc dù có rất nhiều người bị thương, nhưng

không có người chết, nhìn từ trên mặt lợi ích, vẫn là kiếm lời kha khá."

"Thế nào, nếu như có người chết thì cậu sẽ có ý định khác?"

"Đúng thế."

"Ý nghĩ như vậy vẫn còn có chút cực đoan, làm việc phải có quy hoạch, không

được phép dựa theo cảm tính, cần phải lý tính."

"Tôi cảm thấy rất kinh ngạc, ngài thế mà tới đây để khuyên tôi không nên làm

việc một cách cực đoan sao."

Cho tới nay, người làm việc tùy theo cảm tính và cực đoan nhất vẫn chính là

ngài đấy.

Neo lắc đầu, nói: "Ta thì không quan trọng, có đôi khi không phải ta cảm thấy

trong cuộc sống mình thiếu đi sự kích thích và những điều thú vị, mà là nếu mất

đi những thứ này, ta cảm giác bản thân mình cũng không thể nào tồn tại được.

Nhưng cậu thì khác biệt, con đường mà cậu đi bây giờ rất tốt, tương lai sẽ còn

tốt hơn, về sau chắc chắn là có thể phát triển lên một bước mới, nếu như mất đi,

thì thật sự rất đáng tiếc."

Karen nghe được sự quan tâm từ trong lời nói của Neo, vị Trung đội trưởng này

mặc dù bây giờ có chút không đứng đắn, nhưng không cách nào phủ nhận rằng

hắn ta đối xử với mình rất tốt.

"Tôi đã biết."

"Được rồi, ta biết thật ra cậu cũng chả nghe lọt tai đâu, nhưng cũng không quan

trọng." Neo lấy từ trong túi ra một cái bình nhỏ, đổ từ bên trong ra ba viên

nhộng, ném vào trong miệng.

Karen hít mũi một cái, hỏi: "Thuốc kích thích thần kinh?"

"Ừm, đúng vậy, có đôi khi cảm thấy không có tinh thần, nên dựa vào cái này để

nâng cao tinh thân một chút."

"Dùng nhiều đối với cơ thể cũng không tốt."

"Cậu có phải còn sẽ nói rằng ta sẽ nghiện hay không? Yên tâm đi, loại thuốc có

thể để cho ta nghiện, ta không dám hứa chắc là sẽ không có, nhưng ta dám cam

đoan rằng bản thân mình sẽ không nỡ tiền mua nó."

"Ngài nói nghe cũng có lý lắm đấy."

"Tới đây, kể lại những gì cậu gặp trong lần nhiệm vụ này xem nào."

Karen vừa đẩy xe lăn vừa kể, sau khi đã kể lại xong toàn bộ, hai người đã ra

khỏi bệnh viện, đi tới bên cạnh một dòng sông nhỏ ở ngoài bệnh viện.

Tang Phổ là thành phố công nghiệp nên ô nhiễm rất nghiêm trọng, bên trong

không khí có lẽ cũng vì vậy mà có thêm một lớp bụi than siêu mịn, con sông

này cũng đã sớm biến thành màu đen và bốc mùi, nhưng hai bờ sông vẫn có một

thảm thực vật rất tươi tốt.

Các loại ruồi muỗi mở tiệc đứng ở bên trong.

Cũng giống như là con người vậy, mặc kệ là tự nhiên vẫn là do cố ý, cho dù

trong hoàn cảnh khắc nghiệt thế nào thì vẫn luôn có thể tìm được một tư thế

thích hợp để nằm nghỉ lưng.

Karen sờ lên góc áo của thần bào đang mặc trên người, khởi động một trận pháp

mini xua đuổi côn trùng.

Neo mở miệng nói: "Ta vẫn thật không nghĩ tới rằng, ở sâu trong lăng mộ của

gia tộc Congers lại có thể có nhiều thứ thú vị đến như vậy."

"Đúng vậy, tôi cũng không nghĩ tới."

"Ta càng không có nghĩ tới, cậu vậy mà đưa ra một kế hoạch lớn như vậy, cậu

cảm thấy, mình và vị Gandiro kia không có gì khác nhau à?"

"Không có."

"Không, là có." Neo chỉ chỉ con sông hôi thối ở phía dưới, "Ông ta đang chạy ở

trên bờ, còn cậu thì bơi ở dưới nước sông đấy."

"Đều là đang tìm cách để tiến lên, không phải sao?"

"Nhưng cửa ra lại ở dưới đáy sông."

"Cách thức nói chuyện ngày hôm nay của ngài để người khác cảm thấy rất mệt

mỏi đấy."

"Ha ha, khó có khi ta trở nên đúng đắn như vậy đấy, đúng rồi, nếu như ngày nào

đó ta chết đi, thì cậu sẽ đưa ta vào trong quan tài hay không?"

Karen trầm mặc.

"Thế nào, cậu đang sợ sau khi ta nhận được lời xác nhận của cậu thì sau này sẽ

làm việc càng thêm không kiêng nể, sẽ càng không có giới hạn, lo lắng một

ngày nào đó ta thật sự sẽ tự chơi chết mình sao? Được thôi, mặc kệ như thế nào,

cám ơn cậu đã quan tâm."

"Không phải, tôi là đang tính toán chi phí để mua quan tài và phí duy trì bảo

dưỡng quan tài mỗi ngày, cân nhắc là nên tính phí thuê tháng hay là phí thuê

hằng năm đối với ngài."

"Cậu cũng tính toán như vậy đối với những người khác à?"

"Không, là vì địa vị của ngài trong lòng tôi khá đặc biệt, bọn họ cũng không có

cách nào để có thể so sánh cùng vời ngài."

"Ha ha."

Karen tiếp tục đẩy Neo tiến lên, phía trước có một cửa hàng bán đồ ăn khuya,

lúc này đang bán xúc xích nướng.

Neo mở miệng hỏi: "Có đem theo tiền không?"

"Có."

"Mua hai cây đi, ta thấy đói bụng."

"Được rồi." Karen đi đến trước, mua xúc xích nước, xoay người, đi về bên cạnh

Neo.

Neo duỗi hai tay ra, cầm lấy cả hai cây xúc xích nướng, phát ra tiếng cười "Hà

hà".

Một cái tay khác của Karen cầm theo một cây xúc xích nướng từ sau lưng, cắn

một miếng.

Neo nhìn thấy, nhún vai, nói: "Hài, thật không thú vị."

Hai người vừa ăn xúc xích nướng vừa lượn vòng quanh tường của bệnh viện,

chuẩn bị trở về từ cửa sau của bệnh viện.

Neo bỗng nhiên mở miệng nói: "Bây giờ cậu sẽ cảm thấy mê man sao?"

"Sẽ không, bởi vì gần đây tương đối bận rộn."

"Đúng vậy, bận rộn dù không thể giải quyết phiền não, nhưng có thể để chín

mươi chín phần trăm phiền não không có thời gian ảnh hưởng đến mình, giống

như chín phần những sự mất ngủ ban đêm có thể dựa vào việc tiêu hao toàn bộ

thể lực lúc ban ngày để giải quyết."

"Ngài đang mở đầu câu chuyện cho việc gì nữa đấy à?"

"Cảm thấy rất rõ ràng sao?"

"Đúng."

"Gần nhất ta nhận được một tin tức, là nhận được từ phía Bertha, có một băng

nhóm tàn dư Ánh Sáng đang tổ chức một cuộc tập kích, mục tiêu chính là khách

sạn Ankara."

Karen thở dài, hỏi: "Ai, lần này lại là bị ai lợi dụng thế?"