Richard cũng loạng chà loạng choạng mà đi tới, sau khi ngồi xuống, cầm chén
nước trong tay, nhỏ giọng nói: "Ngoan, há miệng, đút cho cô một chút nước, tôi
có bỏ vào bên trong thêm một chút thuốc bổ, bà đã làm cho tôi."
Philomena hé miệng, được Richard đút một chút thuốc, rất nhanh, cô đã phát
hiện ra điểm đặc thù của thuốc trong chén nước, cơ thể bỗng nhiên cảm thấy có
chút ngứa, khí huyết có dấu hiệu hồi phục.
Philomena nghi ngờ nói: "Lúc trước sao ngươi không dùng?"
"Tôi cũng chỉ phun ra một chút máu, dù sao thì cũng không chết được, cho nên
không nỡ ăn, muốn giữ lại để cho mọi người dùng, cuối cùng mọi người lại bị
thương nặng hơn tôi."
Karen nhìn về phía Richard.
Richard đưa cái chén về phía của Karen, hỏi: "Anh có muốn uống một chút
không?"
Karen lắc đầu, hỏi: "Cậu đã cho Memphis uống chưa?"
"Không có, ưu tiên phụ nữ."
"Ừm vậy thì đừng có nói cho ông ấy biết."
Karen đứng người lên, đi đến trước người Muri, Muri ngồi ở chỗ đó, hai tay bị
chuột rút một chút.
"Thế nào?" Karen hỏi.
"Không có vấn đề gì lớn." Muri cười cười....
"Ừm." Karen vỗ vỗ bờ vai của hắn.
Muri mới là người chịu đòn nhiều nhất trong tiểu đội, khác với Richard, cậu ta
là bị đánh, hai người không giống nhau. Bart để trần phần thân trên, lúc này còn
đang há mồm thở dốc, thấy Karen đi tới, cậu ta bận bịu khoát khoát tay, ra hiệu
mình không có việc gì.
Karen đi về phía Ventura.
Ừm,
Ventura không có nằm trên mặt đất, mà là ngồi xổm ở bên cạnh thi thể Sainz,
nghe được tiếng bước chân quen thuộc, cậu ta quay đầu lại, để lộ gương mặt bị
cháy rụi một nửa, hưng phấn hô nói:
"Đội trưởng, cá lớn, cá lớn đấy!"
Một màn này, để Karen có chút hoảng hốt, vốn là một cậu bé thuần khiết như
thế nào cuối cùng lại bị mình ảnh hưởng thành ra thế này.
Rõ ràng trên người đã bị cháy rụi một nữa, không có nằm trên mặt đất thở dốc
chịu khổ, ngược lại đang gắng gượng cơ thể đau đớn mà đi mò đồ của xác chết.
Karen rất là đau lòng mà ngồi xuống bên cạnh Ventura, mở miệng hỏi: "Có thứ
gì tốt không?"
"Có cái này, có cái này, còn có cái này, còn có những thứ này "
Ventura đưa về phía Karen cậy gậy phép lúc nãy, vị trí của viên bảo thạch ở trên
cây gậy phép lúc này đang trống không, vầng trăng màu đen tạm thời đang thay
thế cho viên bảo thạch cũng đã biết mất.
Cây gậy phép cầm vào tay cảm thấy nhẹ nhàng, bên trong giống như là có vô số
những đường vân lít nha lít nhít, cho dù không có viên bảo thạch ở bên trên thì
giá trị của nó cũng rất lớn.
Mặt khác, bộ quần áo bị hư hại trên thi thể của Sainz, chất liệu của bộ quần áo
này lại còn tốt hơn một vài bộ thần bào, trận pháp bên trong mặc dù bị phá hủy
một chút, nhưng còn có thể sửa chữa lại, cũng rất đáng tiền.
Vụn vặt lẻ tẻ, một chút trang sức, đều là Thánh khí cấp thấp cấp.
Tóm lại, những vật này cộng lại, nói ít cũng phải khoảng bảy tám nghìn phiếu
Trật Tự, nếu như có thể tu bổ lại, giá cả còn có thể tăng lên thêm.
Ventura có chút tiếc nuối nói: "Chỉ có trên người hắn ta có nhiều đồ, trên thân
của những người khác đều là trống không."
"Bọn chúng sợ để lại thi thể và đồ trên người sẽ trở thành chứng cứ."
Richard chỉ vào phần đầu biến mất của Sainz, nói: "Trước kia khi tôi nhìn thấy
hắn, cảm thấy cái mặt nạ đồng ở trên mặt của hắn là thứ quý giá nhất."
Karen nghe nói như thế, kiểm tra lại cái thi thể không đầu này một lần nữa, rất
nhanh đã phát hiện có chỗ không đúng, cấu tạo cơ thể bên trong thi thể này cực
kỳ đơn giản mà còn thiếu sót một vài cơ quan, cấu tạo làn da xương cốt cũng có
chút quá chỉnh tề, giống như là đã được cải tạo lại.
Ventura tiếp tục nói: "Cho nên không nên đánh bể đầu, cái mặt nạ kia cũng
mất."
"Cô ta làm đúng." Karen nói về Philomena, "Đây là một con rối phân thân."
Ventura trừng lớn mắt, nói: "Lợi hại như vậy, vẫn chỉ là một con rối phân thân?"
"ừm, nếu như hắn có năng lực truyền tin tức về cho bản thể thì trước hết phá
hủy đầu của hắn chính là biện pháp hữu hiệu nhất."
"A, thì ra là như thế này, là do tôi kém hiểu biết." Ventura nhìn thoáng qua
Philomena đang nằm ở đằng kia mà được Richard móm thuốc, từ đáy lòng mà
tán thưởng cô ta, "Cô ấy rất mạnh, đội trưởng, tôi cảm giác rằng trong tiểu đội
của chúng ta, ngài là lợi hại nhất, cô ta là người lợi hại thứ hai."
"Điều này thì ta biết."
Trong lúc tuyển chọn ở đại khu, chỉ có cô ta có thể tiếp tục nói chuyện rõ ràng
cùng với mình.
"Kém chút nữa bởi vì tôi, để cho tiểu đội chúng ta phải tổn thất một người lợi
hại đến như vậy."
Ventura vẫn cho rằng lúc trước Karen từ chối để Philomena gia nhập vào đội là
để trút giận giúp cho mình. Karen nghe nói như thế thì cười, sờ lên mái tóc:
"Không phải là việc của cậu, đừng tự trách bản thân."
Có một số việc là không thể nhảy bước, không có sự tranh chấp và đối lập ngay
từ đầu, không làm giảm bớt đi sự kiêu ngạo lúc trước của cô ta thì trong cục
diện lúc trước, có lẽ ngay từ đầu cô ta đã một mình lao lên mà không thèm quan
tâm đến mệnh lệnh của mình....
Kết quả cuối cùng rất có thể là mình và cô ta sẽ cùng lao lên hàng đầu để đánh
nhau, có lẽ nguy cơ lần này cũng có thể vượt qua, nhưng tiểu đội tối thiểu nhất
phải có nửa người chết đi.
Chờ đến khi vết thương của mọi người đều đã được sử lý sơ, Karen lập tức ra
lệnh cho mọi người rời khỏi nơi này, nơi này, không thể ở lại quá lâu, sợ rằng sẽ
xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Acelos vẫn đang lo lắng mà chờ đợi tin tức từ phía Karen, sau đó nó đã sử dụng
quyển trục cầu cứu nhưng vẫn gấp gáp không chờ được, đang lúc nó rất là lo
lắng thì nhận được lời kêu gọi của Karen. Từng cái bọt khí bị phun ra, bao phủ
đám người tiến vào trong bụng của Acelos.
Đến nơi này, mọi người xem như đã tạm thời an toàn.
Karen đi qua, ôm lấy Pall đang nằm ngáy o o, tìm chỗ bằng phẳng để ngồi
xuống, bản thân mình cũng nhắm mắt lại một hồi.
Pall đang ngủ thì duỗi móng vuốt ra, sờ sờ người bên cạnh, sau đó đổi một tư
thế gối đầu khác, ngủ tiếp