Số 13 Phố Mink

Chương 1293: Chúng ta giống nhau (3)




Bên ngoài, sáu tên người áo bào trắng cởi áo bào xuống, lộ ra mái tóc màu tím

của bọn chúng.

Thật ra, tóc tím chỉ là đặc điểm rõ rệt nhất, nhưng trên thực tế, sự khác biệt của

những chủng người khác có thể nhìn ra được từ trên màu da và đặc điểm khuôn

mặt, nói cách khác, cho dù có cạo sạch mái tóc hay nhuộm màu, cũng gần như

không có khả năng có bề ngoài giống với dân bản xứ.

Trừ phi, đổi một lớp da khác.

"Neka, chúng ta thật sự phải làm như thế sao?"

Neka xoay người, mặt nhìn sang mấy tên đồng bọn bên cạnh nói: "Nghe này,

chúng ta nhất định phải làm chút gì đó, để nói cho thủ lĩnh của chúng ta biết, để

nói cho ông chủ của chúng ta biết, để nói cho những hàng xóm của chúng ta

biết, mặc dù chúng ta cũng là tóc tím, nhưng chúng ta không giống với những

đám heo kia!

Nếu như chúng ta không làm gì cả, vậy chẳng phải cũng bị bọn họ xem như

đám heo thấp kém kia sao.

Chúng ta phải dùng hành động thực tế, để nói cho bọn họ, chúng ta đứng chung

một chỗ với bọn họ, đã hiểu chưa?"

"Đã hiểu."

"Đã hiểu."

Neka hài lòng gật gật đầu, công việc của hắn lúc ngày thường là làm y tá nam

trong một bệnh viện gần đây.

Thân phận của hắn là hợp pháp, bởi vì hắn có công việc chính thức, lại có được

giấy chứng nhận thân phận, những người đi cùng với hắn này, cũng đều làm

trong bênh viện kia, chỉ có điều công việc của bọn họ là làm ở dưới nhà xác

nhiều hơn là làm ở trên phòng bệnh.

Từ rất lâu trước đây, Neka đã bắt đầu tham gia vào hoạt động của Tín Đồ Thánh

Hỏa, hắn đã từng nhiều lần lên đài diễn thuyết, sau đó nắm chặt mái tóc tím của

mình, lớn tiếng hô to về phía các tín đồ ở bên dưới:

Trước khi đến Wien, ta thật không nghĩ đến trên thế giới này lại có một nơi vĩ

đại đến như vậy, có thể hít thở không khí tươi mát của tự do như ở nơi này.

Tôi rất xấu hổ với màu tóc màu da và chủng tộc của mình, nhưng tôi không có

nhụt chí, cũng không có chán nản, chính là bởi vì tôi biết rõ xuất thân của mình

là có tội, cho nên tôi càng cần phải thanh tẩy để thăng hoa linh hồn của bản

thân!

Xuất phát từ nội tâm của mình, tôi tán đồng với giáo nghĩa của Thánh Hỏa, xuất

phát từ nội tâm của mình, tôi ủng hộ hình phạt của Địa Ngục.

Những đám heo tím dơ bẩn đê tiện cấp thấp kia, xuống Địa ngục là đáng đời!!!

Mỗi khi hô lên câu nói cuối cùng, Neka đều có thể nhận được một tràng vỗ tay

reo hò ủng hộ nhiệt liệt của đám người ngồi ở dưới, vào giờ khắc đó, Neka cảm

giác mình được thừa nhận, giờ khắc đó, linh hồn của hắn cảm thấy vinh quang.

Hắn không nghĩ đến việc cắt bỏ mái tóc tím này của mình, bởi vì hắn cảm thấy

việc cắt tóc là một sự biểu hiện cho tự ti và mềm yếu, hắn muốn để mình sống

một cách tự tin, sống một cách kiên cường....

"Nghe ta nói, đợi lát nữa khi vòng trở ra, hai người các ngươi đi cùng ta, làm

theo những gì ta làm, những người còn lại, đợi đến sau khi chúng ta ra tay xong,

các ngươi phải đi nghĩ biện pháp dọn chướng ngại vật trên đường hỗ trợ mở

cửa, đã hiểu rõ chưa?"

"Đã rõ!"

"Chúng ta sẽ!"

Cứ như vậy, Neka dẫn theo năm người trèo vào bức tường ở phía sau, phía dưới

có mấy cái người đang cầm giáo canh giữ ở người phía dưới, bởi vì tường vây ở

đây vừa cao lại vừa hẹp, cho nên nếu như người mặc áo bào trắng muốn tấn

công từ nơi này, như vậy chỉ có thể từng một người trèo vào, sau đó một từng

người bị đâm chết.

Nhưng mà bởi vì đám người Neka là tóc màu tím, cho nên rất nhanh thu được

"Giấy thông hành", được cho rằng là người một nhà, người trông coi phía dưới

ở chỗ này còn chủ động đưa tay đỡ bọn họ nhảy xuống....

"Chúng ta đến để chi viện!" Neka giơ đao trong tay nói.

"Tốt, tốt!"

Lập tức lại có thêm sáu tên thanh niên gia nhập, đây là một việc đáng để mừng.

Neka dẫn theo thuộc hạ đi tới chỗ cổng trường, ở đó đã đắp lên lô cốt, là nơi

chiến đấu chủ yếu của cả hai phe.

Hiệu trưởng Tansai vừa mới nghỉ ngơi một hồi, bắt đầu tiếp tục diễn thuyết cổ

vũ tinh thần cho mọi người, không thể không nói, là trợ thủ của ngài Luther,

năng lực diễn thuyết của hiệu trưởng Tansai rất mạnh, ở thời điểm này, cũng

chính bởi vì có ông ta, mới để cho những người trong ngôi trường này có sĩ khí

để tiếp tục chống đỡ.

"Chúng ta phải đoàn kết, mặc kệ lúc nào, chúng ta đều phải đoàn kết, ở đây có

số ít người, là di dân đời thứ nhất, nhưng cũng có rất nhiều người, là đời thứ hai

đời thứ ba thậm chí là hậu duệ của những người di dân còn sớm hơn nữa.

Chúng ta vì sao lại phải chịu cảnh như thế này, chuyện giống như đêm nay, lại

còn có thể phát sinh.

Cũng là bởi vì chúng ta không đủ đoàn kết, nếu như chúng ta có thể kiên định

đoàn kết cùng nhau, vậy bọn chúng cũng không dám lại làm những chuyện

giống như đêm hôm nay.

Chịu đựng đi, các anh chị em, kiên trì chịu đựng hết đêm nay, chúng ta sẽ có thể

chào đón bình minh.

Sau đêm nay, ngài Luther sẽ dẫn dắt chúng ta, đi đến một thời đại mới!"

Lúc này, một người trẻ tuổi hỏi: "Thế nhưng tại sao ngài Luther lại lặp đi lặp lại

tuyên dương muốn ngăn cản bạo lực, nếu như đêm nay chúng ta có chuẩn bị

đầy đủ, chúng ta có đầy đủ vũ khí, chúng ta cũng không cần phải sợ bọn họ,

chúng ta thậm chí có thể lao ra ngoài!"

"Ta đã từng hỏi ngài Luther về vấn đề này, ta đã từng phê phán ngài Luther là

một tên mềm yếu của phe đầu hàng, nhưng ngài Luther chỉ hỏi ta một vấn đề...

Cảnh sát, có đứng bên phía chúng ta sao?

Quân đội, có đứng bên phía chúng ta sao?

Vương thất, có đứng bên phía chúng ta sao?

Ngươi dựa vào cái gì mà cho rằng dùng phương thức như bang phái thì có thể

giành lấy được thắng lợi cuối cùng?

Bọn chúng sẽ không e ngại chúng ta ngang ngược, bọn chúng sẽ không e ngại

chúng ta đi phá phách cướp bóc phóng hỏa, bọn chúng thậm chí sẽ vui lòng, cố

ý để chúng ta làm như vậy, để ai ai cũng cảm thấy chúng ta là một đám heo cấp

thấp.

Bọn chúng sẽ không sợ sệt chúng ta dã man, thứ bọn chúng sợ hãi là khi chúng

ta mặc âu phục phẳng phiu chỉnh tề, sợ hãi khi trong thấy sự văn minh trên

người của chúng ta!"

Lúc này, Neka xông lên phía trước, đâm dao vào ngực hiệu trưởng Tansai, rút

dao ra, tiếp tục đâm, đâm liên tiếp mấy lần.

Neka giận dữ hét: "Nếu như không phải là các ngươi xúi giục những người khác

đi phản kháng, chúng ta cũng sẽ không phải gặp phải sự chèn ép như thế này!"

hiệu trưởng Tansai che lấy miệng vết thương của mình, cả người lảo đảo lui lại,

ông ta nhìn xem Neka, nhìn xem tóc và màu da Neka, trên mặt lộ ra một vẻ mặt

bất đắc dĩ, mở miệng nói:

"Thật ra trong mắt của bọn chúng, ngươi và chúng ta đều giống nhau."

Nói xong, hiệu trưởng Tansai ngã trên mặt đất.

Trong chốc lát, nơi này chìm vào trong hỗn loạn, có người chạy tới muốn cứu

hiệu trưởng có người tới muốn tìm Neka báo thù, người mà Neka cũng nhào lên

theo, mọi người loạn thành một đám.

Càng nhiều người, thì chìm vào sự tuyệt vọng, khi hiệu trưởng Tansai ngã

xuống, cũng mang ý nghĩa trụ cột tinh thần của bọn họ sụp đỡ.

Từng tên áo bào trắng phía ngoài đã nhận ra sự thay đổi ở bên trong, lập tức bắt

đầu một đợt tấn công mới, lần này tiến triển vô cùng thuận lợi, bọn chúng bò

qua tường vây, đẩy cổng ra, thanh lý chướng ngại vật trên đường, từng tên lao

lao xông vào.

Neka lập tức ra nghênh đón, đi theo đám bọn chúng cùng nhau reo hò cười to,

nghênh đón thắng lợi.

Nhưng vào lúc này, một tên áo bào trắng cầm đao trực tiếp chặt trúng bả vai

Neka, một tên khác thì dùng côn sắt đập vào trên mặt.

Cả người Neka ngã về phía sau, "̀m" một tiếng đập xuống đất, trong nháy mắt

khi sau ót chạm xuống mặt đất, bên tai lại dường như nghe thấy câu nói mà hiệu

trưởng Tansai đã nói với hắn khi nãy:

"Thật ra trong mắt của bọn chúng, ngươi và chúng ta đều giống nhau..."