Số 13 Phố Mink

Chương 1287: Tạo Thần (1)




Đầu ngón tay của Alfred nhẹ nhàng chọt một cái vào vị trí huyệt thái dương của

hai người này, ngay lập tức, âm thanh răng rắc không ngừng truyền ra.

Cơ thể của hai tên mặc áo bào trắng này bắt đầu vặn vẹo, hai tay bắt đầu co

quắp, ngay sau đó là hai chân, sau đó là phần eo, cuối cùng đến phần ngực, đầu

thì bị cố định một chỗ không nhúc nhích.

Không có bất cứ tiếng kêu thảm thiết nào, chỉ có âm thanh giòn vang lên liên

tục, nghe cực kỳ dễ chịu, giống như loại âm thanh tanh tách khi búng tay, giải

tỏa căng thẳng rất tốt.

Cũng giống như nướng thịt trên bếp than, dưới ngọn lửa than, khói bốc lên trên,

và âm thanh "xèo xèo của mỡ chảy xuống dưới!"

Hai bánh quai chèo rơi xuống trên đất, kết thúc mọi chuyện một cách nhẹ

nhàng.

Alfred nhìn Healy, mở miệng nói: "Thiếu gia đã trở về, muốn ăn khuya, ngươi

không có mặt, là hầu gái, ngươi đã không làm tròn trách nhiệm.”

"Vâng, thưa ngài Alfred, van xin ngài Alfred, người nhà của tôi còn ở trên lầu,

ở trên lầu sáu, bọn họ còn ở trên lầu sáu!"

Healy không cảm thấy quá kinh hãi đối với năng lực mà Alfred vừa mới thể

hiện ra, ở trong lòng, thậm chí cảm thấy đây là một việc rất hiển nhiên.

Nếu như Nhà Tang Lễ là Địa Ngục, như vậy thì cô chính là hầu gái dưới Địa

Ngục, bởi vì cô đã sớm trông thấy người đã chết đi đi lại lại trước mặt mình như

người sống không chỉ một lần, bọn họ thậm chí …còn có thể ăn cơm hoặc tự

mình nấu cơm.

Alfred ngẩng đầu, nhìn về phía lầu của tòa nhà xám.

Nói thật thì Alfred cũng không muốn cứu những người khác lắm, cho dù những

người khác này là người nhà của cô hầu gái này.

Alfred khiêm tốn và cẩn thận, vẫn luôn là khi đối xử với thiếu gia nhà mình, và

đối với những người bên cạnh thiếu gia, bởi vì những người bên cạnh có thể tạo

ra không khí khiến cho thiếu gia thoải mái hơn.

Bất kể như thế nào, vào lần thứ nhất mà Karen trông thấy Alfred, Alfred thế

nhưng đã tạo ra áp lực rất lớn đối với Karen, không chỉ ở trên phương diện thực

lực, mà là khí chất mà con người anh ta thể hiện ra bên ngoài.

Mà lại, với sự nhạy bén của mình thì Alfred cũng cảm giác được, trong những

hành vi man rợ đêm hôm nay, có một sự kỳ lạ và quái quỷ không thể giải thích

được bằng lời. Lý trí nói cho Alfred biết, dẫn theo Healy nhanh chóng rời khỏi

nơi này, không để lại dấu vết gì mới là quyết định sáng suốt nhất vào lúc này.

Nhưng góc độ của sự việc mà Alfred cân nhắc vẫn là lấy thiếu gia của mình làm

trung tâm, chưa nói đến việc thiếu gia nhà mình có thích cô hầu gái này bao

nhiêu, nhưng cũng đã sớm quen thuộc, mà lại, cô ta rất nhanh cũng đã nắm

được cách nấu thức ăn theo sở thích của thiếu gia.

Nếu như đêm nay tất cả người nhà của cô ta đều gặp nạn, cảm xúc của cô ta sa

sút, còn có thể tiếp tục nấu ra món ăn hợp ý của thiếu gia nữa hay không?

"Ở tầng sáu phải không?"

"Đúng vậy, ngài Alfred, là ở căn phòng mà sợi dây này nối xuống, cha mẹ của

tôi, chú thím của tôi, dì dượng … "

Nói xong lời cuối cùng, âm thanh Healy không tự giác hạ thấp xuống, bởi vì

chính cô đều cảm thấy yêu cầu cứu người này thật sự là quá nhiều. Alfred ném

chìa khóa xe tang cho Healy, nói: "Mang theo mấy đứa em của cô tránh vào

trong xe một chút."

"Được rồi, ngài Alfred."

Alfred giơ tay lên, mặt đất dưới chân lõm xuống dưới, hai cái xương quai chèo

chìm xuống phía dưới, lại rất nhanh bị lớp đất bao trùm lên trên. Ngay sau đó,

cơ thể biến mất tại chỗ, rất nhanh xuất hiện ở trong căn phòng kia.

"Ầm!"

Tiếng súng và tiếng kêu thảm thiết cùng nhau truyền đến, khi Alfred đi đến chỗ

hành lang, nhìn thấy cư dân trên tầng này đều tán loạn, người áo bào trắng bắt

đầu xông lên.

Người có anh dũng chống cự đi nữa thì trước mặt của đám ác ôn cũng sẽ cảm

thấy bất lực, nhất là trên tay đối phương đã sớm chuẩn bị xong vũ khí. Cho nên,

đối mặt với bạo lực có tổ chức, nhất định phải dùng tổ chức ngang nhau mới

chống cự được.

Hi vọng bọn họ có thể hiểu ra được bài học này, nếu như, còn có lần sau.

Người thân của Healy tránh khỏi đám người tán loạn, tụ tập về phía căn phòng

nay, cho dù sau khi đám trẻ con trèo xuống dưới, mấy người phụ nữ cũng không

trèo xuống theo, mà là cầm lên bên mấy món đồ xung quanh có thể xem như là

vũ khí để giúp đỡ mấy người đàn ông.

Lúc này, cha của Healy và mấy người đàn ông khác hầu như ai cũng đã bị

thương, bả vai cha của Healy và trên đùi đều trúng một viên đạn, máu tươi đang

ào ạt chảy ra.

Mà đám ác ôn mặt áo bào trắng ở ngoài sau khi xông qua phòng tuyến ở cầu

thang thì bắt đầu lần lượt truy lùng từng căn phòng.

Bây giờ Alfred có hai lựa chọn, anh có thể mang theo đám người nhà của Healy

trực tiếp đi xuống theo cầu thang, thanh toán tất cả đám Tín Đồ Thánh Hỏa nếu

gặp phải trên đường.

Lúc trước khi còn ở Thành phố La Giai thì Alfred đã sớm có khả năng này, chớ

nói chi là bây giờ.

Nhưng liên tục giết nhiều người như vậy sẽ có hậu quả rất lớn, đây gần như là

việc làm trái với « Điều Lệ Trật Tự », dị ma và người của giáo hội không được

can thiệp vào sự vận chuyển bình thường của thế giới con người.

Đúng vậy, cái thứ gọi là chủng tộc báo thù đáng chết này cũng được coi là sự

vận chuyển bình thường của xã hội loài người, mặt khác, các hành vi chiến

tranh cũng thế. Những trường hợp này, đều được « Điều Lệ Trật Tự » ra lệnh

cấm can thiệp rất rõ ràng.