"Mẹ, chén đĩa trong nhà mẹ nên tẩy rửa lại một lần cho sạch đi, con có mang về
một bình nước rửa bát đấy."
Healy bưng một cái chậu nước, đặt chén dĩa của bữa cơm trưa vào trong, sau đó
đổ nước rửa bát rồi bắt đầu nghiêm túc chà rửa.
"Trời ạ, Healy, con lén trộm nước rửa bát từ nhà chủ về đấy à?"
"Không phải là trộm, mà con lấy từ trong nhà kho, con cũng có nói với ngài
Alfred rồi, những thứ con mang về nhà đều sẽ được trừ vào tiền lương tháng
của con."
"A, như vậy sao, con làm mẹ sợ hết hồn. Nhưng mà rửa sạch đến như vậy làm
cái gì chứ, nước rửa bát đắt lắm, con đó, lúc ở nhà chủ thì nghiêm túc chà rửa,
đây là công việc của con nên làm. Còn trong nhà cũng không cần phải chú ý
đến như thế."
"Phải rửa cho sạch, nếu không mấy thứ bẩn thỉu cũng vào bụng chung với đồ
ăn, ăn vào thì dễ bị bệnh, người trong nhà vào bệnh việc phải tốn bao nhiêu tiền
nữa? Những số tiền đó, đủ mua biết bao nhiêu nước rửa bát và trả thêm tiền
nước sinh hoạt?"
"Được rồi, được rồi, nói không lại con, nói không lại con được rồi."
"Vốn là nên làm vậy, lúc trước khi nhà chúng ta điều kiện không tốt, vẫn là mẹ
nói cho con, điều kiện gia đình kém một chút nhưng cũng phải sống nhẹ nhàng
thoải mái, như vậy thì mới có tinh thần để sống tiếp. Bây giờ điều kiện của
chúng ta tốt hơn trước kia, em trai cũng đang đi học, cuộc sống chắc chắn phải
tốt hơn một chút, không phải sao?"
"Ai, để mẹ qua giúp con rửa."
"Mẹ ngồi nghỉ ngơi một lát đi."
"Không cần, vốn hôm nay con về nhà một hôm, nếu hôm nay không có con, thì
bây giờ mẹ đang cùng với mấy người thím của con ở sát vách gấp giấy kiếm
tiền công đấy."
"Về sau mẹ có thể nghỉ ngơi một chút, không nên thức đêm làm những công
việc kia nữa, không tốt cho sức khỏe."
"Có thể làm một chút là thì được thêm một chút, mẹ có lỗi với con, con làm hầu
gái kiếm tiền công không dễ dàng, bản thân đều không dám tiêu xài, đều đưa
cho gia đình, và họ hàng dùng hết.”
Nhà của Healy lúc đầu là ở khu nhà lều, cũng chỉ nghe êm tai hơn khu nhà ổ
chuột một chút mà thôi, về sau cùng với việc Healy được nhận làm hầu gái, họ
hành thân thích đến tìm chỗ nương tựa ngày càng đông, bây giờ bên phía cha
của cô có hai người chú và bên mẹ của cô có một người dì, đều mang theo gia
đình của mình đến đây.
Từ rất sớm trước đây, Healy muốn về nhà cũng không về được, bởi vì trong nhà
đã không có chỗ để cô ngủ nữa, về sau, vẫn là Healy dùng tiền, thuê ba căn
phòng ở trong Cụm Nhà Xám này.
Karen đã từng thấy qua Cụm Nhà Xám, rất giống với khu nhà tập thể mà anh
biết, chi phí xây dựng khá rẻ, có thể chứa được càng nhiều hộ gia đình, hầu như
là cả một tầng sẽ dùng chung một cái nhà vệ sinh. Tiền lương của Healy mặc dù
xem như rất cao nếu so sánh với những người làm việc hầu gái khác, nhưng tiền
lương của một người dù có cao nhưng lại phải cung cấp cho nhiều người như
vậy, cũng rất khó mà dư lại được bao nhiêu.
Nhưng mà, chuyện họ hàng giúp đỡ lẫn nhau trong cộng đồng những người
nhập cư trái phép là chuyện rất thường thấy, mọi người cùng đến một hoàn cảnh
xa lạ, quan hệ huyết thống họ hàng là nguồn sức mạnh được phóng đại lên
nhiều lần. Còn nữa, lúc trước khi trong nhà cô gặp khó khăn, mấy người họ
hàng này đều đã từng giúp đỡ nhà mình, cùng nhau gom tiền để cha cô chữa
bệnh mới gượng qua được, không có lý do gì khi bên mình có điều kiện tốt hơn
một chút thì đá văng họ ra. Nhưng là một người mẹ, vẫn rất đau lòng vì sự cố
gắng của con gái.
"Mẹ, con đều ăn uống ở nhà của thiếu gia. Người trong nhà thiếu gia ăn cái gì
con cũng được ăn cái đó mà, ha ha, ăn rất ngon, mà lại con cũng có một căn
phòng riêng, quần áo bốn mùa đều có trợ cấp, mua quần áo cũng không cần con
bỏ tiền, con cũng không có chỗ nào cần phải dùng tiền cả."
"Nhưng con luôn luôn tích góp một chút cho bản thân chứ, về sau nếu con lấy
chồng thì phải làm sao bây giờ?"
...
"Lấy chồng? Mẹ, mẹ cảm thấy nếu con lấy chồng thì cuộc sống có còn nhẹ
nhàng như bây giờ nữa không?"
"Việc này..."
Là một người mẹ, quan tâm việc kết hôn của con cái đã là một loại bản năng,
nhưng khi nghe con gái mình nói những lời này, bà cũng không có lý do gì để
phản bác lại. Chẳng lẽ, tìm người nào đó để gả giống như mình, thì cuộc sống
có thể hạnh phúc sao? Từ khi con gái đi làm hầu gái, tay của nó cũng không còn
thô ráp như trước đây, ngay cả nước da cũng trắng hơn một chút, tới gần có thể
ngửi được mùi thơm nhàn nhạt trên người như nước hoa, người càng tự tin hơn,
cũng càng có phong thái hơn, lúc nó đi vào Cụm Nhà Xám này, hoàn toàn
không giống như người sống ở nơi này.
Điều này nói rõ con gái mình cũng không nói sai, vị thiếu gia mà nó miêu tả kia
thật sự rất tốt, nếu không cũng không sống tốt được như vậy.
Thật ra thì rất nhiều sự thay đổi trên người của mình, ngay cả bản thân Healy
cũng không thể ý thức được. Lúc đầu khi cô vừa tới trong căn hộ trong khu
chung cư Ellen làm hầu gái lúc, vẫn chỉ là cố gắng làm tròn trách nhiệm cơ bản
của một cô hầu gái, nhưng đợi đến khi con kia mèo đen trong nhà kia bắt đầu
nói chuyện với cô, tất cả mọi thứ đều bắt đầu thay đổi. Pall đối xử với Healy
cũng không tệ, mặc dù nó vẫn gọi cô là "Mông to".
Nhưng Pall vẫn luôn gọi Alfred là "yêu tinh radio", trong thói quen của Pall, gọi
bằng biệt danh, mới thể hiện sự thân thuộc trong mối quan hệ. Cùng với "yêu
cầu tiêu chuẩn của cuộc sống" của đại tiểu thư Pall ở nhà, cuối cùng vẫn cần
phải áp dụng bởi Healy, dần dà, Healy cũng từ từ thay đổi bản thân.
Ở thời đại này, hầu gái cũng có phân chia cấp bậc, hầu gái ưu tú và còn có kinh
nghiệm, yêu cầu trên thị trường rất nhiều nhưng nguồn cung cũng rất hiếm.
"Lớn tuổi rồi, không lấy chồng dù sao cũng không tốt."
"Mẹ, con vẫn còn trẻ, không cần vội."
Mẹ cô ngồi trên ghế đẩu, Healy mặc váy dài thêu hoa ngồi xổm. Trong suốt một
khoảng thời gian rất dài, nghe theo yêu cầu của ngài Alfred, Healy đều phải mặt
quần jean khi làm việc. Nguyên nhân của việc này là vì mục đích gì thì cô hầu
gái trẻ tuổi nhưng cũng không ngốc, trong lòng cũng biết rõ, nhưng không có
cách nào khác vì ưu đãi của nhà họ nhiều lắm! Còn có một điều nữa đó chính là,
Healy phát hiện mỗi lần ánh mắt của thiếu gia dừng lại trên bờ mông của mình,
trong lòng cô mặc dù rất là thẹn thùng, nhưng lại có một loại cảm giác mừng rỡ
khó tả được.
Về sau, vẫn là do Karen phát hiện hầu gái nhà mình luôn luôn mặc quần jean,
cho dù là thời tiết vào xuân trở nên ấm áp nhưng cô cũng không thay đổi phong
cách, lúc này mới ý thức được trong việc này chắc chắn có sự yêu cầu của
Alfred, mới tự mình bảo Healy mặc quần áo tự do. Tay của mẹ cô, vỗ vỗ trên
cặp mông của con gái mình. Healy có chút không tự nhiên mà nhìn chung
quanh một chút, sẵng giọng nói: "Mẹ, mẹ làm gì thế."