"Bây giờ, bà nội ở trong giấc mộng của ta, đã bị ta thuần hóa thành một con
chó, ha ha." Philomena cười, "Có điều, ta chỉ vì phối hợp mà nói với các ngươi
mà thôi, bởi vì ta vẫn cảm thấy, ở nơi này là mộng, mà trong giấc mộng của ta,
mới là hiện thực."
"Đây là một loại nhân cách trốn trách thực tại." Karen nói, "Ngươi e ngại hiện
thực, cho nên đảo loạn giấc mộng và hiện thực."
"Chắc hẳn là vậy, ta chỉ là muốn lựa chọn một bên vui vẻ hơn."
"Cho nên, trong mắt ngươi, bây giờ ta và Richard, và tất cả mọi người ở nơi
này, đều chỉ là nhân vật xuất hiện ở trong cảnh mộng của ngươi, ngươi sẽ theo
bản năng mà không thèm để ý đến, chúng ta tựa như là là mấy con ngựa trong
vòng đu quay của công viên trò chơi, nhìn thì có vẻ rất sinh động, nhưng ở
trong tầm mắt của ngươi thì thật ra tất cả đều là con rối phải không."
"Ừm, đúng thế.”
Richard đụng đụng vào Karen, hỏi: "Đây không phải rất giống với tình trạng
của cha tôi, tinh thần có vấn đề sao? May mà đội của chúng ta chỉ có một người
tinh thần có vấn đề mà thôi”
Philomena nhìn xem Karen, mở miệng nói: "Đội trưởng, ngươi còn có chuyện
gì muốn hỏi sao?"
"Không có, cảm ơn ngươi đã trả lời thẳng thắn, đúng, ngươi để lại cho ta một
phương thức liên lạc, hai ngày nữa tiểu đội chúng ta sẽ chính thức tập hợp."
Richard nói bổ sung: "Tiểu đội tổ chức gặp mặt, liên hoan, chụp ảnh chung."
Philomena cau mày gật đầu nói: "Được rồi."
Nói xong, cô ta lấy ra từ trong túi một tờ giấy màu đen rồi gấp lại thành một con
quạ, đưa qua cho Karen.
"Không có số điện thoại sao?"
"Trong nhà của ta không có điện thoại, tạm thời cũng không tiện để lắp đặt"
"Được rồi, ta đã biết."
"Vậy ta có thể đi chưa?"
"Ở lại ăn bữa tối đi."
Philomena ngẩng đầu, nhìn xem Karen, nháy mắt, nói: "Được rồi."
"Ngươi trước tiên có thể nghỉ ngơi một chút, sát vách là phòng ngủ của
Richard."
"Ừm." Philomena đi ra khỏi phòng sách.
"Cô ta còn ở lại đây thì tôi vẫn cảm thấy rất áp lực đấy."
Richard vươn tay, một sợi tơ phóng ra, dính chặt vào một quyển tạp chí rồi kéo
tới, "Ngày mai anh có kế hoạch gì không, Karen."
"Ta muốn đi thăm vị hôn thê của mình."
"Tại sao vẫn luôn là anh đi thăm cô ấy, cô ấy không thể tới để thăm anh sao, chả
nhẽ vị hôn thê của anh vẫn luôn nằm một chỗ trên giường à? A, thật xin lỗi, tôi
không phải có ý kia."
"Cũng không khác lắm đâu, nhưng cô ấy còn cần hơn một tháng nữa để phục
hồi lại như cũ."
"A, thật tốt, tôi rất chờ mong có thể nhìn thấy cô ấy, một cô gái có thể trói lại
trái tim của người anh emKaren của tôi đấy."
"Ta và cô ấy có hôn ước."
"A, tin tưởng tôi đi, nếu như dung mạo của cô ta rất xấu thì anh chắc chắn sẽ hô
to về quyền tự do hôn nhân ở chỗ này đấy."
"Gần đây cậu đang đọc thứ sách gì vậy?"
"Cái gì cũng đều đọc một chút, cố gắng học tập chăm chỉ, tôi cảm thấy gần đây
tôi đã tiến bộ rất lớn rồi đấy, nhất là khả năng hồi phục của cơ thể tôi."
"Vất vả rồi nhỉ."
"Vẫn ổn, tôi cảm giác mình đã thích nghi, không sợ đau đớn, thậm chí tôi có thể
nhịn mà không thét lên đấy, anh có tin không."
"Cậu vẫn nên la lên đi, nếu cậu không la có thể cha cậu sẽ đánh nhẫn tâm hơn
đấy."
"Ồ... Trách không được lần trước ông ấy đánh tôi lâu đến như vậy, thì ra là như
vậy sao."
Đến giờ cơm. Karen đi đến sau lưng Richard đẩy xe lăn, hỏi: "Hai ngày nữa lúc
tiểu đội tập hợp, cậu có thể đi đường chưa?"
"Nếu như hai ngày nay cha tôi không nổi điên mà đánh tôi, thì tôi có thể trượt
ván đến đó để tham gia đấy."
Đi đến cửa phòng ngủ của Richard, Karen gõ cửa một cái, Philomena ngồi dậy
từ trên giường. Karen nhắc nhở: "Đợi chút nữa lúc ăn cơm, không cần phải lên
tiếng, yên lặng mà ăn thôi."
Philomena gật đầu nói: "Được rồi."
Bữa tối cũng rất thịnh soạn, Phu nhân Đường Lệ nhận được sự dẫn dắt từ
Karen, thức ăn được cải tiến ra rất là đẹp mắt và ngon miệng.
Nhất là việc hầm canh, dưới sự yêu cầu mãnh liệt của phu nhân Đường Lệ,
Karen uống ba bát, người còn chưa đứng dậy khỏi bàn, vị trí bụng dưới đã có
cảm giác một luồng nước ấm đang chảy qua.
Sau khi dùng qua xong đồ ngọt, Karen đứng dậy cáo từ.
"Ta không có lái xe tới đây, sẽ không đưa ngươi trở về."
"Được rồi." Philomena quay người rời đi. Karen đợi một hồi, đón một chiếc
taxi, đi tới cửa của bảo tàng gốm Lemar.
Nếu mấy ngày nay là dùng để giữ mối quan hệ, vậy thì cũng chớ bỏ quên chỗ
nào. Đẩy cửa ra đi vào, phát hiện bên trong rất náo nhiệt, trên bàn làm việc lúc
này để đầy đồ ăn, có hai cặp vợ chồng trung niên đang ngồi, hai anh em Lemar
và Selena cũng đang ngồi.
"Karen!" Selena lập tức đứng dậy, giới thiệu với đám người "Cha, dì, mẹ,
dượng, đây là bạn tốt của con và anh Lemar, Karen.”
Tiếp đó là một màn chào hỏi vô cùng ân cần, cha mẹ Selena còn cố ý hỏi Karen
đã kết hôn rồi hay chưa, Karen chỉ có thể trả lời một cách nhiệt tình. Trong lúc
đó, anh nhịn không được mà nhìn cha mẹ của Selena nhiều thêm vài lần, bọn họ
tựa như thật sự không biết bản thân là con rối.
Karen cũng nhìn thấy được đối tượng mà họ tìm được sau khi ly hôn, bọn họ
cũng thật sự không biết một nửa khác của mình cũng không phải là người sống.
Sau khi ngồi chơi một hồi, Karen tạm biệt rời đi, Selena chủ động đưa Karen ra
ngoài.
"Thật không tiện anh Karen, hôm nay cha mẹ của em đến."
"Không có việc gì, nhìn thấy người một nhà vui vẻ như vậy, rất tốt, nếu có rảnh
thì cô có thể đến Nhà Tang Lễ chơi, ta phải về."
"Được rồi, anh Karen, em biết mà, hì hì."
Đón xe một lần nữa, điểm đến là Nhà Tang Lễ.
"Thưa ngài, ngài đang về nhà sao?" Tài xế xe taxi tò mò hỏi.
"Ừm, đúng, nhà ta kinh doanh Nhà Tang Lễ."
"A, phải không, bảo sao, đã trễ thế này mà còn đến Nhà Tang Lễ, a không, thật
có lỗi, thưa ngài, tôi cũng không có ý gì khác."
"Không có việc gì, người bình thường đều sẽ cảm thấy như vậy thôi."
"Việc kinh doanh của ngài có ổn không?"
"Vẫn ổn, không chết đói."
"Vậy thì chắc chắn rất kiếm tiền rồi, bởi vì những người thật sự kiếm được tiền
sẽ bảo rằng mình không chết đối."
"Ha ha."
Sau một hồi trò chuyện tùy ý với tài xe taxi, Karen nhắm mắt lại, chuẩn bị híp
mắt một hồi. Thời gian dần trôi qua, Karen cảm giác được trong tầm mắt mình
xuất hiện từng điểm sáng, mở mắt ra, nhìn về phía ngoài cửa sổ xe, hai bên
đường, một đám người mang theo mặt nạ và đội mũ cao màu trắng đang giơ bó
đuốc mà tiến lên.
"Ha ha, lại đụng phải bọn người này." Lái xe không thể không giảm tốc độ lại,
nhưng trên mặt lại không có chút phàn nàn nào.
"Gần đây hoạt động của bọn họ lại càng nhộn nhịp hơn rồi sao?" Karen hỏi.
"Đúng vậy, thưa ngài, lúc trước có lẽ phải một tháng đụng mới gặp phải một lần
tụ hợp của bọn họ, bây giờ thì một tuần có thể gặp tới hai ba lần, bọn họ gần
đây mới thay đổi một đám người lãnh đạo, hơn nữa còn đổi tên của tổ chức, bây
giờ gọi tên là: Tín đồ Thánh Hỏa!"
"Ngươi biết rất rõ về đám người này sao?"
"Đương nhiên, con của tôi cũng là một thành viên trong số bọn họ."