Số 13 Phố Mink

Chương 1280: N tình (3)




Ông Deron tức giận nói: "Đây là do cậu ta dùng tài năng và tính mạng của mình

mà giành tới được, bất cứ việc gì chỉ cần chịu khổ lúc đầu, lúc sau sẽ đều có thể

dễ dàng."

"Đúng vậy, đứa nhỏ này xác thực chịu không ít khổ, để tôi đi hầm chút canh cho

nó uống, thuốc bổ tháng này ông lãnh về thì để nấu cho nó đi."

"Được được được, tùy bà, để lại cho tôi một bát là được."

"A, lão già không biết xấu hổ, giành ăn với đám trẻ."

"Tôi…"

"Tôi đi vào phòng bếp, ông đi ra đón đi?"

"Gọi Richard đi, bọn nó thân thiết hơn thì tốt, tôi đang ngồi ở đây trông chừng

tên Duck kia, tôi sợ nó sau khi ngồi ở ngoài đó nửa ngày trời thì cuối cùng lại

lái xe mà về."

"Ông cứ nhất định phải thế sao, ngay cả Filsher cũng nguyện ý bỏ xuống thể

diện để xin cho cháu gái của mình đấy."

"Filsher? Cái người phụ nữ điên kia ra ngoài rồi à? Đến tìm bà rồi sao? Bà

không sao chứ?"

"Bà ta đi tìm Đại chủ giáo, vì cháu gái của bà ta, một đứa nhỏ tên là

Philomena." "Huyết mạch của gia tộc Filsher sao, không cần phải để ý đến nhà

của bọn họ."

"A, tôi biết, không cần ông phải dạy."

Karen nhấn chuông cửa, người mở cửa là Eisen.

"Ngài đã đến."

"Chào ngài Eisen."

"Tôi cũng đã đọc báo."

"Tôi cũng chỉ làm theo trình tự."

"Trải nghiệm lần này của ngài có vẻ rất đặc sắc?"

"Sau một khoảng thời gian ngắn nữa tôi sẽ thông báo cho cả đội tập hợp."

"Richard ở trên lầu."

"Được rồi, cảm ơn."

Eisen dẫn Karen đi vào nhà, Karen hỏi: "Gần đây tình trạng ngài có tốt hơn

sao?"

"Hồi trước cảm thấy trong lòng có chút không thoải mái, cảm giác rất áp lực

nên đến con phố kia để đi dạo."

"Con phố nào? À, tôi đã biết."

"Sau khi tôi đi thăm dò về tên của mình, sau khi trở về thì cùng trò chuyện tâm

sự với Richard một hồi, tâm tình thả lỏng không ít."

"Tiếp tục kiên trì, không nên gián đoạn việc trị liệu."

"Tôi đã biết, có điều tôi vẫn muốn hỏi, cái bệnh này của tôi, có thể trị tận gốc

hay không?"

"Trị liệu phần ngọn chỉ có thể đưa đến tác dụng xoa dịu bớt, muốn trị tận gốc,

cần phải tìm phương pháp mới."

Thứ tra tấn ngài Eisen đó là sự nguyền rủa của huyết mạch gia tộc Alte, loại

phương pháp nào mới có thể loại bỏ ảnh hưởng của huyết mạch đối với bản

thân đây? Trừ phi...

Karen bỗng nhiên nghĩ đến một khả năng, anh không thể trợ giúp đội trưởng

Trật Tự hóa, đó là bởi vì trên người của đội trưởng ngoài trừ sức mạnh Ánh

Sáng và huyết mạch của Dị Ma Khát Máu, thì đã không còn Trật Tự thừa lại,

kết quả khi Trật Tự hóa đó chính là trực tiếp tiễn đội trưởng lên đường;

Nhưng ngài Eisen là người tín ngưỡng trật tự, phải chăng mình có thể trợ giúp

ông ấy giải quyết vấn đề về huyết mạch giống như khi mình làm với Muri?

Chỉ là, trong việc này lại dính líu đến rất nhiều vấn đề nghiêm trọng, Eisen bản

thân ông ấy có nguyện ý hay không cũng chỉ là điều thứ yếu, nếu như làm việc

này, có thể giấu diếm được ông Deron sao?

Muri là bởi vì sau khi thất vọng triệt để đối với Thần Giáo và gia tộc cho nên

mới bị Karen chiêu mộ vào, nhưng nhà Guman, thế nhưng vẫn luôn một mực

trung thành với Trật Tự Thần Giáo. Có ví dụ của nhà "Benda" đối xử với Muri

trước đó, Karen bây giờ rất mẫn cảm với những việc trên phương diện này, dù

sao thì bây giờ có thể dùng cách trị liệu này để xoa diệu bớt tình hình, không

cần phải vội vã.

Karen đi vào nhà bếp trước, nhìn phu nhân Đường Lệ một chút, phu nhân

Đường Lệ cười rồi đẩy Karen ra ngoài phòng bếp, nói không cần anh giúp đỡ.

Lập tức, Karen đi lên trên lầu, bước đến trước của phòng ngủ của Richard phát

hiện bên trong cũng không có ai.

Trong căn phòng bên cạnh trái lại là có tiếng động, Karen đi qua, phát hiện đây

là một phòng sách vừa mới được sửa sang lại, Richard đang ngồi ở trên ghế sa

lon cầm một cuốn sách trong tay mà đọc, trong phòng sách còn có để thêm một

chiếc xe lăn.

"A, Karen, anh tới rồi!"

Richard đặt quyển sách trong tay xuống, hai tay vươn ra, hai sợi tơ màu trắng

phóng ra rồi dính vào trên vách tường, cơ thể của cậu ta thì mượn lực rồi đu lên,

quay một hồi rồi đáp xuống xe lăn.

Xem ra, năng lực của con côn trùng kia đã bị Richard tiêu hóa gần xong rồi,

việc này cũng nhờ vào “tình thương dạt dào” của cha mà rèn luyện thành.

"Cái xe lăn này không tệ đấy, nhìn rất đẹp, mới mua à?"

"Ừm, mua trong cửa hàng phiếu điểm đấy, tốn tận 500 phiếu Trật Tự, nếu anh

thích thì hôm nào tôi đưa cho anh một cái, ngồi xuống cũng rất thoải mái."

"Ta thì cũng không cần, cậu giữ lại để hờ cho mình dùng đi, có thể cuộc sống

nửa đời sau của cậu cũng không rời khỏi nó được đấy."

"A, trời ạ, anh vừa gặp mặt tôi cũng đừng nguyền rủa tôi như thế chứ, Karen?"

"Cũng do cậu bắt đầu trước."

"Là do anh mở đầu nói chiếc xe lăn của tôi đẹp trước."

"Không nói xe lăn nhìn đẹp, chẳng lẽ phải nói bộ dạng ngồi xe lăn của cậu trong

rất đẹp trai à?"

"Được rồi, chúng ta không nói về việc này nữa, nghe nói lần này trong Luân

Hồi Cốc có cả Thần xuất hiện đúng không, anh có trông thấy chưa?"

"Có nhìn thấy."

"Ai, tôi cũng thật hâm mộ anh đấy, nếu tôi cũng được trông thấy Thần thì tốt

rồi."

"Rất nhiều người trong Luân Hồi Cốc đều đã nhìn thấy, sau đó cũng chết rồi,

sau khi cuộc chiến kết thúc vài ngày, thi thể ở nơi chiến trường mới thu hồi

xong."

"Đây mới là sức mạnh của Thần."

"Cậu có phải bị điên rồi không, đem mình thay vào vị trí của Thần, cậu tìm

được sự đồng cảm ở chỗ nào vậy?"

"Chả nhẽ phải đặt mình vào vị trí của đám thần quan Luân Hồi bị Thần nghiền

nát thì sẽ cảm thấy hạnh phúc hơn sao?"

"Richard, Karen, khách tới rồi!" âm thanh của phu nhân Đường Lệ truyền đến

từ phía dưới lâu.

"Ồ, khách tới thì gọi tôi là được rồi, vì cái gì còn phải gọi tên anh nữa?" Richard

rất là tò mò mà tự đẩy xe lăn của mình ra khỏi phòng sách, Karen cũng đi ra.

Dưới phòng khách lầu một, đứng ở bên người phu nhân Đường Lệ là một cô

gái, trong tay cô gái cầm theo một giỏ hoa quả, cô ta cũng đang ngẩng đầu nhìn

về phía hai người Karen ở trên lầu, Philomena. Felsher.

Richard chẹp miệng một cái, dùng tay che lấy miệng mình, buông tiếng thở dài:

"Xui xẻo."