Số 13 Phố Mink

Chương 1279: N tình (2)




"Ồ? Karen." Thẩm phán quan Duck lập tức đứng người lên, "Thật là đúng lúc,

lại gặp cậu rồi, Karen."

"Trong lòng ngài Duck gặp phải việc gì sao?"

"Ừm, trong công việc của ta xảy ra chút vấn đề, bởi vì ta mắc sai lầm trong lúc

làm việc, dẫn đến một con dị ma bị mất khống chế, ăn ba người."

"Sự việc này đã được giải quyết sao?"

"Con dị ma kia sao? Đã giải quyết rồi."

"Có chuyện gì xảy ra?"

"Vốn dĩ con dị ma kia đã bị bắt lại, ta và một tiểu đội Đòn Roi Kỷ Luật cùng

nhau tham gia hành động vây bắt đó, nhưng trên đường áp giải nó về, nó tránh

thoát khỏi giam cầm rồi bỏ chạy.

Ài... để ba người bình thường xảy ra việc không may, mà đội trưởng của tiểu

đội Đòn Roi Kỷ Luật kia còn bị trọng thương."

"Nguyên nhân của việc này là xuất phát từ ngài sao?" Karen hỏi.

Theo lý thuyết thì lúc tiểu đội Đòn Roi Kỷ Luật thi hành nhiệm vụ, thẩm phán

quan nơi địa phương chỉ phụ trách cung cấp trợ giúp, cho tình báo hoặc là phụ

giúp một vài chuyện.

"Nếu như thật sự muốn truy cứu trách nhiệm thì ta cảm thấy trách nhiệm không

phải do ta, bởi vì lúc ấy ta có đề nghị xử quyết con dị ma kia ngay tại chỗ rồi

đem xác của nó về, nhưng ý của bọn họ là bắt sống trở về thì sẽ có thù lao cao

hơn.

Đương nhiên, ta nói như vậy cũng không phải vì để cho bản thân mình trốn

tránh trách nhiệm, ta cũng cùng bọn họ áp giải dị ma, dị ma cũng bỏ chạy trước

mắt của ta.

Karen đã hiểu, hỏi: "Nhưng nếu bắt đầu truy cứu trách nhiệm của vụ việc này,

bởi vì vị đội trưởng kia đã bị thương, cho nên trách nhiệm sẽ rơi xuống trên đầu

của ngài sao?"

"Đúng vậy, nếu như là lúc trước, bởi vì công việc có sơ suất bị trách phạt cũng

là bình thường, nhưng lần này Lucie vừa lúc giúp ta chuẩn bị nhậm chức ở bộ

môn mà cô ấy làm việc, mọi việc ở giai đoạn đầu hầu như đều đã xong hết rồi,

lần này nếu như trách phạt xuống, có lẽ sẽ để cho tất cả công sức của Lucie khi

trước đều uổng phí."

Thì ra vấn đề là ở chỗ này.

Lucie muốn chuyển chồng đến làm ở bộ phận của mình, mặc dù không phải làm

công việc trận pháp giống nhau, nhưng ở bất kỳ bộ môn nào đều phải có người

phụ trách công việc ở những phương diện khác.

Đối với một vị thẩm phán quan mà nói, cho dù là được luân chuyển cùng cấp

bậc thì cũng đã được xem là thăng chức rồi.

Bởi vì thẩm phán quan phổ thông, bất kể là điều kiện đãi ngộ hay là con đường

phát triển tương lai, cũng không tốt là bao, thẩm phán quan Pavaro lúc trước

chính là một ví dụ.

"Ai, ta thật sự là một tên phế vật."

Thẩm phán quan Duck cười khổ nói, "Lúc đầu ta vẫn luôn không đồng ý để

Lucie giúp ta chuyển chức, ta rất cảm kích vì cô ấy lúc trước đã lựa chọn ta,

nhưng ta thật không muốn thơm lây nhờ vào vợ mình. Lần này vừa lúc trong

giáo hội có một chính sách mới, nếu như cha mẹ đều làm ở trong hệ thống của

Lucie, thì con cái sẽ có tư cách được vào học trong học viện cấp cao của giáo

hội.

Nếu như chỉ vì một mình ta mà nói thì cũng không có gì đáng quan tâm, nhưng

tương lại của Lucia, ta thật không muốn trì hoãn nó."

"Cầu xin cha vợ đi, nếu ông ấy chịu lên tiếng, thì vấn đề này cũng sẽ được giải

quyết dễ dàng."

"A!"

Duck ôm đầu của mình, gần như ngồi xổm xuống đất.

"Cậu Karen có biết không, ta vừa mới ngồi xổm ở nơi này chính là đang mô

phỏng lại cảnh tượng một chút nữa ta nhắc đến chuyện này trước mặt cha vợ ta

ở trong đầu của mình. Ta cảm thấy rất tuyệt vọng, cũng thật khó chịu."

"Nhưng việc này cũng đã không còn cách nào khác."

"Ta biết, ta biết."

Duck sờ lên túi, sau đó yên lặng nhìn về phía Karen.

Karen nhìn lướt qua đống tàn thuốc trên mặt đất, biết ông ấy đã hút hết thuốc,

móc hộp thuốc lá từ trong túi của mình rồi đưa qua. Duck nhìn thoáng qua hộp

thuốc lá, cho dù cảm xúc lúc này đã rất tệ, nhưng vẫn mở miệng nói một câu

theo bản năng: "Thuốc lá tốt."

Ventura lấy rất nhiều thuốc lá và rượu ở trong khách sạn giúp cho Karen, phần

lớn đều đem ra chợ đen bán để đổi thành phiếu điểm, nhưng cũng để lại một ít

cho Karen mang về.

"Cậu Karen vào trong trước đi, ta cũng không đi vào trong chung với cậu, ông

lão hôm nay đang nghỉ ngơi, sau khi cậu đi ra thì có lẽ tâm trạng của ông ấy

cũng tốt hơn nhiều, đến lúc đó ta lại vào sau."

"Được rồi, vậy tôi đi vào trước."

"Ông nhìn ông xem, việc của con rể ông mặc kệ cũng coi như thôi đi, việc lần

này lại có quan hệ đến cháu ngoại, ông cũng có thể ngồi yên ở chỗ này không

làm gì à?" Trong tay phu nhân Đường Lệ đang bưng một tách hồng trà vừa nhìn

Duck đang ngồi ở ngoài đường, vừa oán giận chồng mình.

Hôm nay ông Deron được nghỉ, ngồi trên ghế cầm trong tay một phần « Tuần

Báo Trật Tự » mà đọc, đáp lại nói: "Tôi đang đợi nó vào cầu xin đây."

"Ông cũng không phải là không biết nó là người thích sĩ diện."

"A, hoặc là có bản lĩnh dựa vào chính năng lực mình đi kiếm thể diện cho bản

thân, hoặc là ném thể diện của mình xuống đất rồi tự giẫm lên trước đi, không

có bản lĩnh mà còn đòi có thể diện, chỉ làm cho người khác cười chê."

"Sự việc lần này còn có thể cứu vãn được sao?"

"Tôi có điều tra rồi, vấn đề không có gì lớn, Lucie cũng lén giải quyết mọi việc

gần xong rồi, sở thẩm phán của Duck lúc trước làm việc cũng được đánh giá

không tệ, lần trách phạt này, thật ra chỉ là một cái hình thức, trách nhiệm cũng

không ở trên người của Duck, là do tên đội trưởng của tiểu đội Đòn Roi Kỷ

Luật kia bởi vì nổi lòng tham cho nên mới liều lĩnh, chỉ cần viết báo cáo tường

trình rõ rồi nộp lên trên thì không sao."

"Nhưng sao chính ông không viết?"

"Lucia là cháu ngoại của tôi, cũng là con gái của nó, nó không vội, tôi gấp làm

cái gì."

"Lão già, ta phát hiện ông đối xử giữa cháu nội và cháu ngoại khác nhau rất lớn,

chẳng lẽ dòng họ "Guman" trong mắt ông lại quan trọng đến như vậy sao?"

Ông Deron không phản biện gì.

"A, nếu như là Eisen xảy ra chuyện gì, vì tiền đồ của Richard, ta không tin ông

sẽ lại ngồi ở chỗ này chờ Eisen đi cầu xin ông."

"Hai việc không giống nhau, Eisen không thích hợp để làm việc này, chưa kể

ngoại trừ phương diện tính cách thì năng lực của cũng không có bất cứ vấn đề

gì."

"A, Karen tới, ha ha, cháu Karen đến thăm tôi."

Ông Deron cười nói: "Xem bà vui mừng chưa kìa, nếu không biết còn tưởng

rằng Karen là cháu nội của bà đấy."

Phu nhân Đường Lệ hỏi ngược lại: "Ông không muốn có một đứa cháu trai như

thế này sao?"

"Nếu là Richard thật sự có thể tài giỏi giống như Karen, ban đêm tôi đi ngủ đều

phải nhéo bắp đùi mình nhiều lần, để xem tôi có phải là đang nằm mơ hay

không.

Chắc là cậu ta vừa mới trở về, thí luyện trong Cánh Cổng Luân Hồi cũng vừa

kết thúc không bao lâu, tiếp theo là chuẩn bị thành lập tiểu đội Đòn Roi Kỷ

Luật, lần này ban lãnh đạo cho ra tín hiệu muốn cải cách rất rõ ràng, trước mắt

có thể thấy, con đường phát triển có tiền đồ trong tương lai nhất đối với người

trẻ tuổi đó là Đòn Roi Kỷ Luật.

Ai, con đường của cậu ta là do của chính cậu ta vạch ra, bây giờ là tuổi còn quá

trẻ, công lao cùng và kinh nghiệm còn chưa đủ, nhưng vấn đề là, là một trong

những người ưu tú nhất trong thế hệ này, cậu ta sẽ không thiếu cơ hội để lập

công và tăng thêm kinh nghiệm cho lý lịch của mình.

Sau đó, cậu ta chỉ cần cất bước từng bước một thật vững vàng, thật ra cũng

giống như đang leo lên sườn núi mà thôi."

Phu nhân Đường Lệ nghe đến mấy câu này, trên mặt ý cười càng rõ, hỏi theo:

"Sẽ dễ dàng như vậy sao?"