Số 13 Phố Mink

Chương 1274: Con chó bị hỏi tội (3)




Karen đưa tay ôm Pall xuống, anh có thể hiểu được sự kích động hiện tại của

con mèo này, cô là một thiên tài vẫn luôn bị giam cầm, mặc dù cô vẫn luôn lên

đường mạo hiểm khắp nơi, nhưng trên thực tế cô vẫn luôn bị giam cầm.

Bây giờ, cuối cùng cô cũng có cơ hội được mãn hạn tù, có thể viết tiếp cuộc

sống mới.

"Thật tốt, thậm chí ta không cần phải hay đổi tín ngưỡng, bởi vì quan hệ của

khế ước cộng sinh, thậm chí ta có thể mượn dùng sức mạnh Trật Tự của cậu, ha

ha ha, ca ngợi Dis.

Mặt khác, Karen, ta còn có rất nhiều cháu cố cố cố cố nữ không tệ đấy.

Ồ, nếu như cậu cảm thấy có hứng thú với cháu cố cố cố của ta cũng được, mặc

dù lớn tuổi hơn một chút, nhưng không ít đàn ông đều thích thiếu phụ, không

phải sao?"

"Cô lại bắt đầu ăn nói lung tung rồi à?"

"Chẳng qua là ta cảm thấy sau khi cậu tăng lên huyết mạch của Thủy Tổ Ellen,

nếu như không truyền xuống càng nhiều thì cũng thật đáng tiếc đấy."

Alfred nhắc nhở: "Có người thật ra cũng có thể thay thế đấy."

Pall đương nhiên nghe được rõ ràng Alfred đang nói tới ai, lập tức phản bác:

"Nhưng bây giờ ta vẫn là một con mèo."

"Nhưng một ngày nào đó cô sẽ biến trở về thành người."

"Không, yêu tinh radio, không thể tính như vậy, dựa trên hiệu suất sinh sôi, phụ

nũ mang thai cần mười tháng, khả năng sinh đôi sinh ba sinh tư thì cũng rất

thấp.

Mà một người đàn ông, trong khoảng thời gian mười tháng này thì hắn ta có thể

tiếp tục gieo giống, tiếp tục… "

"Bộp!"

Pall ôm đầu mình: "Làm sao lại đánh ta!"

Karen nói với Alfred: "Kiểm tra một chút những loại tiểu thuyết mà trong

khoảng thời gian này Pall đọc, ta nghi ngờ nó bị dẫn dắt xấu rồi."

"Ta còn cần phải dẫn dắt sao? Năm đó ta mạo hiểm khắp nơi, mặc dù không có

kết hôn nhưng có việc gì mà ta không biết cơ chứ?"

Pall rất là bất mãn phản bác, "Năm đó ta còn thường xuyên cùng bọn chị em

thảo luận xem đến cùng là cái phía dưới của loại chủng tộc nào càng … ô ô ô!"

Miệng Pall bị Karen che, nó bắt đầu rất bất mãn mà giãy dụa cơ thể, trên người

có một tầng màu đỏ dập dờn tràn ra. Cùng lúc đó, dưới chân Karen xuất hiện

hình chiếu của mấy sợi Xiềng Xích Trật Tự.

Màu đỏ trên người Pall trong nháy mắt thu lại, lộ ra ánh mắt lấy lòng với

Karen.xiềng xích dưới chân Karen cũng tiêu tán theo, Karen buông lỏng tay ra.

Pall khéo léo nằm gục trên đùi của Karen trên đùi, nói: "Ừm ừm, bé Karen, cậu

nói tiếp đi, ta cảm giác câu chuyện đằng sau sẽ càng đặc sắc hơn.

Karen kể đến việc triệu hội Pháo Đài Hắc Ngục chặn đánh kẻ đuổi giết rồi sau

đó rời khỏi Đầm Nước Tưởng Niệm, nghe đến đó, Pall nhìn về phía Kevin, nói:

"Con chó ngu, nhìn xem, đều vì ngươi, những việc mà năm xưa ngươi làm, tại

sao muốn để cho bé Karen của ta gánh chịu vậy."

Kevin nằm rạp trên mặt đất, mặt lộ ra vẻ lấy lòng.

Sau đó, Karen kể đến lúc mình vì tránh né sự đuổi giết mà chủ động mang theo

cả tiến vào trong Thung Lũng Rực Cháy, gặp được lãnh chúa Dal.

Sau đó giao lưu cùng với Lãnh chúa Dal và những việc xảy ra tiếp theo, Kevin

vốn đang nằm mọp ở đó bắt đầu trợn tròn mắt chó lên, toàn bộ cơ thể chó của

nó đều đang run rẩy.

Nhất là nghe được câu nó kia: Ngươi là một con chó của bản thể ta sao? khóe

miệng Kevin đã bắt đầu có nước bọt tràn ra.

Nếu như điều kiện cho phép, nó sẽ đích thân chạy vào trong Cánh Cổng Luân

Hồi để bóp chết cái dấu ấn tinh thần kia!

Chờ đến khi Karen kể xong, uống nước một lần nữa, Kevin đứng người lên, vừa

mới chuẩn bị "Gâu" một tiếng, đã bị Pall ngăn lại:

"Được rồi, con chó ngu à, ngươi không cần phải giải thích, sau khi Karen về

nhà chuyện thứ nhất không phải nấu nồi nước để luộc ngươi thì có nghĩa cũng

đã tha thứ cho ngươi rồi, đúng không, Karen?"

Kevin cảm kích nhìn thoáng qua Pall, lại quay đầu nhìn về phía Karen.

"Hắn là hắn, ngươi là ngươi, ta có thể phân định rõ ràng, trong lòng cũng đừng

cảm thấy có gánh nặng gì, ta cũng sẽ cố gắng bỏ qua khúc mắt trong lòng, để

ngươi không nhìn ra."

"Gâu"

Alfred chủ động hỗ trợ nói theo: "Thiếu gia, xem ra, thí nghiệm của Kevin đã

thành công?"

"Gâu Gâu!"

"Kevin nói, là đã chứng minh khả năng thành công của lý thuyết."

Karen nhẹ gật đầu, nói: "Nhưng trước mắt đến xem, cũng không có bao nhiêu ý

nghĩa, chúng ta không có khả năng chuyển Cánh Cổng Luân Hồi về nhà để cho

Kevin tiếp tục nghiên cứu."

Tất cả mọi người cười, Kevin cũng cười theo.

"Đúng rồi, còn có một việc, ta suýt nữa quên mất, chính là nó."

Karen mở tay ra, ở nơi lòng bàn tay xuất hiện một sợi Xiềng Xích Trật Tự, điểm

khác biệt đó chính là ở trên xiềng xích còn buộc chặt một thứ màu đen.

Thiên Mị rời khởi cơ thể Karen, trước hết quay đầu nhìn về phía Karen, sau đó

lập tức sợ hãi theo bản năng mà dời mắt khỏi, lại quay đầu nhìn về phía Pall,

nhưng nó cũng cảm giác được hơi thở giống với Karen trên người Pall, ngay

sau đó lại chuyển hướng sang Alfred, trên người Alfred nó cũng trông thấy hào

quang của Karen

Dù sao thì, Pall là người ký khế ước cộng sinh với Karen, Alfred là tín đồ của

Karen.

Nhưng bên trong Thiên Mị thực chất tràn đầy ngang ngược, nó nhất định phải

tìm một chỗ để giải tỏa cảm xúc, phát ra sự tàn độc của bản thân.

Cuối cùng,

Ánh mắt của Thiên Mị rơi vào trên người của Kevin, trên người của con chó

này không có gì liên quan đến Karen!

Một luồng hơi thở hung tàn tỏa ra từ trên người của Thiên Mị, nó nhào tới trước

mặt Kevin, dựng thẳng cơ thể của mình lên, ở trên cao nhìn xuống Kevin, phát

ra lời uy hiếp của sinh vật cấp bậc cao.

Kevin sớm đã bị chèn ép suốt cả một buổi chiều, sủa lên một tiếng nặng nề với

Thiên Mị: "Gâu!"

Nghe thấy tiếng sủa này, Thiên Mị ngây ngẩn cả người.

Nó là sinh mệnh cao cấp sinh ra ở thế giới bên trong của Cánh Cổng Luân Hồi,

mặc dù vẫn còn là thời kỳ con non, nhưng lại có sự cảm giác nhanh nhạy khó có

thể tưởng tượng được đối với linh hồn, vào lúc này, nó cảm giác được một sự

khủng bố khiến nó tuyệt vọng từ trên linh hồn của Kevin.

Cơ thể của Thiên Mị bắt đầu nhanh chóng biến hình, cuối cùng cuộn mình

thành một cái vòng nhang muỗi. Cứ như vậy, nó còn đang run lẩy bẩy.

Kevin nâng chân chó của mình lên, ấn xuống trên người của nó, Thiên Mị tỏ ra

rất là nịnh hót mà xoay vòng cơ thể của mình, nhẹ nhàng quấn quanh cái chân

chó của nó, lộ ra vẻ rất cẩn thận và biết điều, quả thực giống hệt một chiếc áo

bông nhỏ tri kỷ của Kevin.

Đang lúc Kevin chuẩn bị khoe khoang rằng mình giúp Karen thu phục con vật

nhỏ thú vị này,

Thiên Mị cho rằng mình nhận được sự che chở của vị tối cao vô thượng này,

Thiên Mị lập tức thoắt người lên, bò đến trên đầu trọc của Kevin, phát ra một

loại âm thanh khiêu khích giống như rắn độc đối với Karen, người vẫn luôn

giam cầm và phong ấn nó trong suốt thời gian vừa qua!

"Xì xì xì xì... xì!!!"

Kevin: "…"