"Không có, nơi này là một nơi rất bình thường, đi thôi, vào thang máy."
Dùng thang máy đi đến tầng 14, sau khi ra ngoài, Karen phát hiện tầng này rất
quạnh quẽ, chắc là còn chưa có ai thuê, dù vậy sau khi đi theo Neo vào sâu bên
trong, Karen phát hiện phía trước có một góc trên bảng hiệu:
"Dịch vụ mát-xa Costa."
Neo cười nói: "Không phải là chính quy, nhưng cũng không phải là loại dịch vụ
không chính quy trong tưởng tượng của cậu."
Đẩy cửa ra đi vào, Karen thiếu chút giẫm một chân vào trong ao nước, đây là
một cái ao nước dùng màn nylon tạo thành, diện tích rất lớn, nhưng dung tích
rất nhỏ. trong nháy mắt Karen đã phát giác được trong ao nước chỉ sâu nửa bàn
tay này có cái gì!
"Ông!"
Trong ao có một người đang ngồi, cơ thể của người đó hoàn toàn tạo thành từ
nước, sau khi ngồi xuống, cơ thể biến thành hình người lại dần dần hiện ra
ngoài, là một người phụ ngữ không mảnh vải che thân.
Người phụ nữ cười nói: "Ngài Neo, ngài giới thiệu cho khách hàng chúng ta
sao, a, một chàng trai anh tuấn đấy, xin cậu đừng sợ, tới đây đi, cởi quần áo nằm
chung vào đây, chi sẽ mang đến cho cậu niềm vui vẻ khó mà tưởng tượng đấy."
Neo mở miệng nói: "Costa đâu rồi?"
"A, ông chủ ra ngoài mua điểm tâm và trà chiều rồi, nhìn thời gian, chắc cũng
rất nhanh sẽ trở về."
"Vậy chúng ta vào trong văn phòng chờ hắn."
"Chờ một chút, không ai có thể ở lại đây chơi với tôi sao?" Người phụ nữ hỏi.
"Gamisie, nếu cô lại tiếp tục hứng tình thì ta sẽ để cho ông chủ của cô sau khi
trở về thì phát hiện nữ thư ký của hắn đã bị thanh tẩy rồi đấy."
"A, không, tôi chỉ là đùa một chút thôi mà."
Người phụ nữ lập tức đứng người lên, cơ thể chảy đến phía kệ quần áo bên
cạnh, sau đó rất nhanh mặc một bộ áo khoác trắng vào, nhìn không có gì khác
biệt cùng với người bình thường.
"Đây là chủng tộc gì?" Karen tò mò hỏi.
Neo trả lời: "Còn nhớ rõ về đám người cá trên Đảo Ám Nguyệt không, cô ta
không khác biệt lắm với người cá, là một loại sinh vật dưới đáy biển, nghe đồn
là chủng tộc này được Hải Thần ban cho trí tuệ."
Gamisie lập tức phản bác: "A không, sự thật cũng không phải như vậy, từ rất xa
xưa trước đây khi tộc của tôi đầu nhập vào dưới trướng của Hải Thần, thật ra đã
có trí khôn, sở dĩ sẽ có câu chuyện này truyền ra, là bọn họ vì tăng thêm thể
diện cho Hải Thần mà thôi, nhưng trên thực tế Hải Thần tại sao lại thu nhận một
đám thuộc hạ không có trí tuệ cơ chưa?"
"Lúc trước chấp nhận, bây giờ cũng không thèm nhận nữa rồi?"
"Đương nhiên, dù sao thì Hải Thần Giáo cũng đều sắp biến thành Tà giáo rồi,
ha ha. Hai vị, muốn uống trà hay là cà phê?"
"Cà phê."
"Nước đá."
"Được rồi, lập tức đưa tới ngay."
Neo dẫn theo Karen đi vào văn phòng của Costa, bên trong có một cái giường
và có rất nhiều bức vẽ cấu tạo cơ thể người, nhìn cũng không khác gì với mấy
khu mát-xa thông thường.
"Đội trưởng, ngài sẽ không thật sự dẫn tôi tới đây để xoa bóp đâu chú?"
"Đương nhiên là không thể nào, dịch vụ xóa bóp chỉ là một cái vỏ nguỵ trang,
tên Costa kia thích ở chỗ này dùng danh nghĩa xoa bóp để lén lút yêu đường với
mấy người phụ nữ có chồng kia. Thân phận thật sự của hắn là một tên trộm mộ,
chuyên môn trộm mộ của người trong giới giáo hội.
Mặc dù các đại giáo hội và các gia tộc có hệ thống tín ngưỡng đều rất để ý đối
với việc thu lại thi thể, nhưng luôn có một chút khu mộ thất lạc, ừm, chủ yếu
vẫn là khu mộ của các giáo hội hoặc là gia tộc đã diệt vong."
"Đội trưởng là đang chuẩn bị thám hiểm Nghĩa Trang của Thần của cô gái Anita
kia sao?"
"Cũng không phải, khu mộ đó của cô ta quá lớn cũng quá xa vời, ta là đang
chuẩn bị cho việc thám hiểm nơi chôn cất của Compasini. Nhưng mà lần này có
chút đặc biệt, bởi vì hắn tìm được một bản đồ, ta rất thích, là một khu mộ tập
thể của một gia tộc đã diệt vong."
"Vậy cũng không cần phải gấp gáp như vậy..."
"Phải gấp chứ, ta cần nhanh chóng ký hiệp ước với hắn."
"Trộm mộ còn cần ký hiệp ước?"
"Ừm, Costa lúc đầu có một đội, nhưng bởi vì một lần trộm mộ xảy ra ngoài ý
muốn..."
"Thuộc hạ đều chết hết rồi à?"
"Là người trong đội muốn chơi chết hắn."
"Cái này..."
"Bản thân hắn bị trọng thương trốn ra được, cho nên bây giờ mặc dù cũng còn
làm trong nghề trộm mộ, nhưng chỉ là con buôn tin mà thôi, không mình tự
mình tổ chức đội ngũ để hành động nữa."
"Cho nên đội trưởng đang mua tình báo ở chỗ hắn sao? Nhưng mà có cần thiết
phải gấp gáp như vậy sao?"
"Đây là thứ độc nhất vô nhị mà hắn để lại cho ta, nhưng chỉ giới hạn trong ngày
hôm nay, ngày mai hắn sẽ đem ra chợ đen bán, hôm nay ta nhất định phải lấy
nó."
"Muốn kéo dài tới ngày cuối cùng?"
"Cũng nên sai người xem xét bối cảnh tin tức một chút, cậu biết phần tình báo
này bao nhiêu phiếu điểm sao? Hắn ra giá một triệu phiếu điểm đấy."
"Hắn ta điên rồi à?"
"Ừm, ta trả giá còn năm mươi nghìn."
"Ngài điên rồi à?"
"Năm mươi nghìn vẫn rất thích hợp, tin tưởng ta, ta lúc nào làm qua làm ăn lỗ
vốn?"
"A, các quý ngài thân mến, các ngươi bàn bạc lớn tiếng như vậy, không sợ tôi
đem tin tức này nói cho ông chủ của tôi biết để ông ấy tăng giá lên sao?"
Gamisie bưng một tách cà phê cùng một ly nước đi tới.
"Giá cả đã thương lượng xong, ông chủ của cô cũng sẽ không tăng giá, làm
nghề này vốn cũng không thể để lộ ra ngoài sáng, mà nếu còn không tuân thủ
theo quy tắc thì sẽ chết càng nhanh hơn."
"Xem ra ngài hiểu rõ ông chủ còn hơn cả tôi, cà phê của ngài."
"Cảm ơn."
Gamisie đưa một ly nước để ở trước mặt Karen, Karen muốn đưa tay đón lấy,
lại bị cô ta chặn lại.
"Chờ một chút."
Gamisie đưa tay trái ra, ngón trỏ của cô ta nhanh chóng đóng băng, sau đó cô ta
dùng tay phải bẻ gãy ngón trỏ xuống, ném vào trong ly.
"Mời ngài."
"Tạ ơn."
Karen nhận lấy ly chén, đặt ở một bên.
Gamisie cười nói: "Ngài đang ngại tôi không sạch sẽ sao?"
"Đúng vậy, thật xin lỗi."
"A, ngài thật thẳng thắn, tôi còn tưởng rằng làm vậy còn có thể tăng thêm một
chút tình thú đấy."
Neo vừa uống cà phê vừa nói: "Cô nhìn mặt cậu ta đi, sợ là ngay cả Thần lúc
nhìn thấy gương mặt của cậu ta đều sẽ nổi điên mà lao đến đấy."
"Ồ … cà phê có chút nóng ", Neo tiếp tục nói: "Cho nên, cô cảm thấy cậu ta sẽ
thiếu phụ nữ sao?"
"Lời ngài nói cũng rất có lý, vậy ngài thì sao đây, tôi cũng nguyện ý phụng
dưỡng ngài đấy."
"Vợ của ta còn đang nằm trong nghĩa trang, nếu như cô đồng ý làm chị em với
cô ấy, thì ta cũng không ngại đưa cô đi theo để cô ấy có người trò chuyện đỡ
buồn.”
"A, ngài thật sự là quá khách sao rồi."
Lúc này, bên ngoài có tiếng động truyền đến, Gamisie lập tức đi ra ngoài, nói:
"Ông chủ của tôi trở về rồi."
Rất nhanh, một người đàn ông khổ người to lớn bước vào, trông thấy Neo ngồi
ở chỗ này, cười nói: "Suy nghĩ kỹ rồi sao?"