Phố thung lũng là cái thứ gì chứ!
Lãnh chúa Dal hò hétở trong lòng, hắn không biết Karen sống ở phố nào, nhưng
cái địa danh "Phố Thung Lũng" này lại được khẳng định trong khi mình chả
hiểu gì cả.
Đến về sau, hắn lập tức hiểu ra, dù là câu trả lời của hắn là "Phố Vong Linh",
"Phố Ánh Sáng" hay là "Phố Luân Hồi" đi chăng nữa, thì câu trả lời cũng sẽ
được xác định là đúng.
Vấn đề căn bản cũng không phải ở trên "Câu hỏi", mà là cái "Người phụ nữ"
này, muốn đẩy mình vào chỗ chết để làm dê thế tội cho Karen! Karen từng cảm
khái ở trong lòng, mãi mãi cũng không được hoài nghi trí tuệ của Thần.
Cho nên vào lần đầu tiên cả đội đối mặt với Lãnh chúa Dal, Karen đã không cho
rằng hắn là một đối tượng có thể dễ lừa gạt, sự thật cũng đúng là như thế, chỉ
trong một khoảng thời gian ngắn như vậy mà Lãnh chúa Dal cũng đã phân tích
ra được cục diện trước mắt.
Nhưng, cũng đã không có ý nghĩa.
Bích Thần… a không, hiện tại chỉ có thể gọi là Rylisa, thời gian của bà ta, đã
không còn nhiều lắm.
Vốn dĩ bà ta lựa chọn tự kết thúc mình ở phía bên ngoài, mang theo một Thần
cách hoàn chỉnh mà chôn vùi cùng bản thân, chờ đợi lần trở về tiếp theo.
Nhưng bà ta lại nhìn thấy Lãnh chúa Dal chạy tới, cho rằng mình đã nhìn thấy
"Thần Trật Tự", trong lúc phẫn nộ bà ta gián đoạn việc tự cho nổ bản thân, lựa
chọn xông vào trong Cổng để bắt hắn lại.
Cũng bởi vì đoạn thời gian truy đuổi này kéo dài, không ngừng có sức mạnh
Thần Tính tràn ra từ trong cơ thể bà ta, Thần cách của bà ta đã tan vỡ, mặc dù
toàn bộ mảnh vỡ thần cách của các tín đồ Bích Thần giáo trên đời đã không có
ai có thể lớn hơn của bà ta, thậm chí trên đời này cuối cùng còn có ai có thể
ngưng tụ ra mảnh vỡ thần cách thứ hai trong Bích Thần Giáo cũng rất khó nói,
nhưng bà ta, đã không cách nào để tiếp tục được gọi là "Bích Thần".
Là do thù hận, để bà ta làm ra lựa chọn như vậy. Đồng thời, bà ta bây giờ, so
với trước, càng suy yếu hơn rất nhiều.
Từ lúc thức tỉnh, bà ta vốn đã cực kỳ suy yếu, sau đó lại phải chiến đấu một hồi
dữ dội ở ngoài Cổng, thần tính lại xói mòn, một hồi truy đuổi, thần cách vỡ tan,
bà ta bây giờ, đã chạm đến biên giời ngủ say.
Mà khi Rylisa lại muốn ngủ say, cái ý thức nào đó, giống như thời gian trước
khi bà ta chưa tỉnh dậy, chiếm giữ quyền chủ đạo. Đó chính là … Lynda.
Từ khi Bích Thần bị Thần Trật Tự Chi tự mình trấn áp phong ấn, Trật Tự Thần
Giáo đã phán định Bích Thần giáo là Tà Giáo, mặc dù các tín đồ của Bích Thần
Giáo vẫn luôn sinh sống và truyền giáo rất sinh động, nhưng đã mất đi một hệ
thống cụ thể còn bị phía bên ngoài chèn ép, cái giáo hội này đã không có cách
nào tổ chức được hoạt động quy mô lớn gì.
Người tổ chức Nghĩ Lễ Đón Thần siêu quy cách thật sự là Dis và ông Hoven, a,
bên trong còn có một chút cống hiến về mặt trí tuệ của thiên tài Pall. Lynda là
mượn một con diều đã làm sẵn, lúc này mới có cơ hội bay về phía không trung,
bỏ qua thể xác của mình, dùng linh hồn, thậm chí là tồn tại chỉ bằng ý thức, trở
thành tín đồ tiếp cận Bích Thần nhất từ vô số năm tháng cho đến nay!
"Ngươi cùng hắn có quan hệ như thế nào, Rylisa, Rylisa, tên tín đồ này của
ngươi có vấn đề, nó có vấn đề!!!"
Nhưng mà mặc cho Lãnh chúa Dal biết được chuyện gì mà cố gắng la lên, dù là
âm của thanh hắn hóa thành sóng linh hồn tiếp tục truyền về phía Rylisa, cũng
đã không có cách nào khiến Rylisa phản ứng lại.
Lynda cơ thể thật sự, hai mắt đã nhắm nghiền.
Lynda cơ thể mờ nhạt, thì đang mỉm cười nhìn Lãnh chúa Dal. Rylisa giơ Lãnh
chúa Dal lên,
Giống như là đang nói một chuyện hoang đường vậy, truyền ra một tiếng nỉ non
cuối cùng: "Trật Tự, ngươi và ta … cùng ngủ say đi!"
Mặt đất bên dưới Rylisa bắt đầu sụp đổ, cơ thể của bà ta cũng bắt đầu rơi xuống,
nhưng bà ta vẫn nắm chặt Lãnh chúa Dal như cũ, khiến cho Lãnh chúa Dal cũng
cùng rơi xuống theo.
"Vì cái gì, tại sao lại làm vậy!"
Lãnh chúa Dal quát về phía Lynda ở trước mặt,
"Ngươi vì cái gì lại bao che hắn, vì cái gì ngươi muốn giúp đỡ hắn, vì cái gì
ngươi muốn thả hắn đi!" Lynda trả lời: "Bởi vì ngài ấy từng mượn tiền của
chồng tôi, nhưng đến bây giờ hình như vẫn chưa trả nợ."
Lãnh chúa Dal: "."
Tốc độ rơi xuống càng lúc càng nhanh, bốn phía cũng biến thành một màu đen
kịt.
Khi mọi vấn đề đã lắng xuống, ở trong không khí tựa như cũng chỉ còn lại tiếng
của Lãnh chúa Dal đang văng vẳng rồi nhỏ dần: "Không! Không! Không!"
Karen ngồi dậy từ trong chăn, anh giống như vừa mới bị một tiếng gào tuyệt
vọng làm tỉnh giấc.
Chắc là trong khoảng thời gian trước thì mình đã quá mệt mỏi, hiện tại sau khi
tinh thần bình tĩnh lại thì ngược lại sẽ dễ bị giật mình. Ventura cũng ngồi dậy từ
trong chăn, hỏi: "Đội trưởng, ngài có muốn uống nước không?"
"Cậu ngủ đi, ta đi ra ngoài hít thở không khí một chút."
Karen mặc thần bào vào, đứng dậy, đi ra bên ngoài lều.
Ở phía lều đối diện, Muri đang đứng ở đó, bên trong miệng ngậm một điếu
thuốc lá, tàn thuốc nhấp nháy. Trông thấy Karen đi ra, Muri chủ động đi tới, đưa
một điếu thuốc đến, Karen đưa tay từ chối.
Muri cũng ném điếu thuốc trong miệng xuống mặt đất, dẫm chân lên, nói:
"Cũng ra đây à, anh cũng vì ngủ không được sao?"
"Ta không sao."
Cuối cùng một đoạn thời gian, những người khác đều lo lắng hãi hùng trong
hang ổ của Lãnh chúa Dal, chỉ có Karen ngồi ở chỗ đó uống nước đá nhìn xem
màn hình trực tiếp, tinh thần cũng không có áp lực lớn như vậy.
"Đã nộp nó lên chưa."
"Ừm."
"Anh cũng không muốn biết bên trong là tin tức gì sao?"
Karen cười cười, đưa tay, tại bên cạnh hai người bố trí một cái kết giới đơn
giản.
"Không cần thiết phải biết, cho dù có lấy được bí mật động trời gì đó, chúng ta
bây giờ cũng không thể nào và cũng không có điều kiện để dùng đến nó, còn
không bằng lấy một chút lợi ích có thể tiêu hóa ngay bây giờ."
"Nhưng tôi cảm thấy những cái khen thưởng kia không có tác dụng gì."
"Có thể đổi lấy việc chúng ta còn sống, lại không bị chú ý, không bị nghi ngờ
bởi việc này, không bị điều tra kỹ càng hơn, thực ra chúng ta đã rất lời, cuối
cùng thì trong kế hoạch ban đầu, hai người chúng ta là vật hy sinh."
"Cũng đúng, vẫn là anh nghĩ thông suốt, tôi thì không được, tôi không làm được
đến mức này."
"Còn chưa gia nhập vào tiểu đội của ta đâu, cũng không cần thiết phải nịnh nọt
vị đội trưởng ta đây."
"Ha ha, tôi dễ nhìn ra như vậy sao?"
"Ừm, có chút."
"Bây giờ tôi có chút chờ mong về cuộc sống ở thành phố York, anh ở chỗ nào?"
"Nhà Tang Lễ."
"Có đủ phòng không?"
"Không quá đủ."
"Có tiện cho tôi vào ở ké không?"
"Ta cảm thấy câu trả lời lúc trước đã nói rõ."
"Ai, vậy tôi phải đi tìm nhà ở thôi; thật ra, điều càng làm tôi thấy phiền não đó
là, đợi sau khi trở về, làm thế nào để đi đối mặt ông nội và gia đình tôi."
"Nếu quả như thật sự đã buông bỏ, cậu cũng sẽ không để ý loại chuyện như
vậy."
"Đổi lại là anh, anh có thể buông bỏ được sao?"
"Ta rất khó để thay thế bản thân mình vào hoàn cảnh của gia đình và một người
ông như của cậu."
"Được rồi."
"Cậu trở về nghỉ ngơi thật tốt đi, trong khoảng thời gian này cố khả năng nhanh
chóng tiêu hóa hết năng lượng linh hồn còn sót lại, đừng để lại bất cứ dấu vết
gì."
"Đúng, tôi cũng đã hiểu."