Số 13 Phố Mink

Chương 1256: Trật Tự, đi chết đi (1)




Những gì ngươi nhìn thấy, ngươi nghe thấy, ngươi chạm đến, ngươi có khả năng

cảm nhận được, lúc này đều bị "Nhiễm" thành màu đỏ.

"Ầm!"

"Ầm!"

"Ầm!"

Không ngừng có vong hồn hoặc là thần quan bắt đầu nổ tung, tăng thêm màu đỏ

cho cảnh vật bốn phía xung quanh, cũng không phải là xóa bỏ liên tục, nhưng

tính ngẫu nhiên này giống như đang chơi trò cò quay Nga, lại mang đến cảm

giác áp lực và sợ hãi càng kinh khủng hơn, bởi vì không ai biết tiếp theo có phải

mình là người nổ tung hay không.

Thế giới vốn dĩ rất ồn ào này, giống như là một chiếc đài radio bị tắt âm thanh,

sự im ắng giống như đang nhấn chìm tất cả mọi thứ vào trong một đầm máu đỏ

tươi.

Những người muốn chạy trốn, cảm giác được mình như đang đứng trong một

vùng đầm lầy, rõ ràng cơ thể của họ không phải chịu bất cứ sự khống chế nào,

nhưng mỗi một động tác đều giống như đang chậm lại, đây là một sự bóp méo

đối với nhận thức của bọn họ.

Từ lúc thức tỉnh cho đến di chuyển, từ khi đẩy Cổng ra cho đến lúc lách người

ra ngoài, trong suốt toàn bộ quá trình này, hình ảnh mà Rylisa biểu hiện ra cùng

với hình ảnh của Thần linh trong truyền thuyết, gần như không có một chút gì

giống nhau.

Nhưng cho tới giờ khắc này, một mặt khác của Thần, mới chính thức xuất hiện

đúng nghĩa.

Bede nhìn màu đỏ bên cạnh người mình, đầu tiên là đứng ở nơi đó mờ mịt ngẩn

người thật lâu, khóe mắt chảy ra nước mắt.

Lập tức, ông ấy cầm lấy bút vẽ bên người, trong chốc lát, động tác của ông ta

khôi phục bình thường, bắt đầu nhanh chóng vẽ lên trên giấy.

Đối với một nhà nghệ thuật thật sự chấp nhất trong việc truy cầu nghệ thuật,

những linh cảm này xuất hiện chính là những điều thần kỳ thật sự. Bởi vì có khả

năng chỉ trong chớp nhoáng này, cũng đủ để phá vỡ tất cả nhận biết của ông ta

về khái niệm “Đẹp”.

Piaget cầm chai rượu trong tay, không ngừng nhìn khắp bốn phía, màu sắc đúng

rồi, vậy thì Lynda của mình đâu?

"Anh yêu."

Một âm thanh quen thuộc vang lên từ sau lưng Piaget, Piaget lập tức xoay

người, anh ta trông thấy người vợ mà mình ngày nhớ đêm mong, đang đứng ở

trước mặt mình.

"Lynda!" Piaget chạy lên phía trước.

Lynda nhìn chồng mình chạy tới, mỉm cười nói: "Anh yêu, em rất xin lỗi, anh

không chạm được vào em, bởi vì…"

Lynda bị Piaget ôm vào trong ngực.

Cô có chút kinh ngạc, nhưng lúc này cảm giác lại là chân thực như thế, cô cực

kỳ nghi ngờ, nhưng sự quen thuộc từ cái ôm của chồng mình, để cho cô vào lúc

này vô thức mà từ bỏ hết thảy suy nghĩ, nâng hai tay lên, ôm chặt chồng mình.

"Bích Thần kia là một tên lừa đảo, bà ta không đáng để em nỗ lực như vậy, bà ta

lừa em rời đi khỏi anh, bà ta xấu xí như vậy, bà ta dơ bẩn như vậy, bà ta lại sa

đọa như vậy!”

“Lynda, ta hận bà ta, ta nguyền rủa bà ta, ta hi vọng bà ta vĩnh viễn bị trấn áp!"

Piaget đang là vì yêu mà sinh hận, dù đối phương là thần, đó cũng là đối tượng

hận thù của anh ta.

"Anh à, Bích Thần là đấng vĩ đại, sau khi em tới gần ngài ấy, em mới cảm giác

được mình lại nhỏ bé như thế nào, em mới cảm giác được sự mênh mông rộng

lớn thuộc về Thần.

Anh yêu, em yêu anh, vì rời đi anh mà em đau lòng, nhưng em mãi mãi cũng

không hối hận vì đã lựa chọn Thần."

"Anh biết, anh biết, Lynda, anh biết vợ của mình giữa tình yêu và tín ngưỡng

của mình thì cô ấy sẽ lựa chọn tín ngưỡng, anh biết vợ của mình đã từ bỏ anh,

anh chấp nhận vợ của mình là một người điên, là một người méo mó cố chấp

với tín niệm.

Nhưng anh vẫn yêu em, từ lần thứ nhất anh nhìn thấy em, ta đã bị em hấp dẫn,

Lynda, anh cả đời này, đều sẽ vì em mà sa đọa.

Em biết không, là bác sĩ tâm lý, anh vẫn luôn biết rất rõ, tình cảm của chúng ta,

hôn nhân của chúng ta, thậm chí là phương diện tinh thần của chúng ta, đều có

vấn đề rất lớn.

Chúng ta cứ như hai người bệnh nhân tinh thần, nhưng lại rất phù hợp.

Em có thể thỏa thích ca ngợi thần của em, anh cũng có thể thỏa thích nguyền

rủa thần, điều này cũng không ảnh hưởng đến chúng ta đang ôm nhau lúc này.”

"Anh à, trước lúc em gặp được anh, em không nghĩ tới mình sẽ kết hôn, em

không nghĩ tới em có thể trải nghiệm cảm giác yêu một người, em thuộc về

Bích Thần, nhưng trong lòng em, từ lâu đã có dấu ấn của anh."

Ngài Bede lúc này đang vẽ tranh nhịn không được mà kêu lên:

"Ta nói này, các ngươi muốn học thuộc lòng kịch bản sân khấu kịch có thể đổi

một chỗ khác hay không, đừng ảnh hưởng đến một nhà nghệ thuật gia đang cố

gắng sáng tác chứ?"

Lynda nhìn về phía ngài Bede, mở miệng nói: "Ngài Bede, trí nhớ của tôi xuất

hiện rất nhiều vấn đề, tôi cần ngài giúp tôi làm rõ ký ức của mình."

Ngài Bede tiên sinh cũng không ngẩng đầu lên mà hỏi: "Vấn đề gì?"

"Đoạn ký ức bắt đầu ở Ruilan kia, bắt đầu từ lúc ngài dặn dò tôi tham dự lần

Nghi Lễ Đón Thần kia."

"Thế nào?"

"Sau khi tôi chết đi, linh hồn bám vào bên trên màu vẽ, bám vào trên người

chồng tôi, bám vào trong nhà, nguyên nhân bởi vì chồng tôi, khi đó tôi bị tách

rời ra, anh ấy không phân biệt được, tôi cũng không phân biệt được, đây là lần

hỗn loạn đầu tiên.

Lần hỗn loạn thứ hai là lúc Nghi Lễ Đón Thần bắt đầu, linh hồn của tôi đã chịu

sự rung chuyển.

Lần hỗn loạn thứ ba là ta lúc tôi ở cùng với Thần, Thần hít thở, để tôi sinh ra

một khoảng thời gian lạc lối, tôi cũng sẽ gánh chịu một phần ký ức của Thần."

Ngài Bede hô lên: "Cho nên, cô là đang khoe khoang cho tôi nghe về mối quan

hệ của cô cùng với Thần sao, ta sẽ không ghen ghét, thật đấy, ta sẽ không ghen

ghét!"