Số 13 Phố Mink

Chương 1249: Khu săn của Thần (3)




"Xem ra, Luân Hồi Thần Giáo trong Cổng cũng không có ý định ngăn cản, việc

này thế nhưng đã vượt quá dự liệu của ta, bước tiến của Rylisa không bị ngăn

cản, như vậy Luân Hồi Cốc phía ngoài, chắc hẳn cũng không kịp chuẩn bị mọi

thứ sẵn sàng rồi, ha ha."

"Ngài cảm thấy Luân Hồi Thần Giáo phía ngoài Cổng có thể chống lại Rylisa

sao?"

"Cậu nhóc à, ta hiểu về thế giới bên ngoài còn không bằng ngươi đấy, ngươi hỏi

ta vấn đề này, có phải đang cố ý làm ta khó xử hay không?"

"Cầm đồ uống trong tay, nhìn xem hình ảnh trực tiếp, thì muốn thêm một chút

giải thích."

"Không dễ đoán, những thần giáo này hiện tại biến hóa rất lớn so với năm xưa,

bao gồm cả trong và ngoài Cổng đều như vậy.

Thời kỳ đầu, đám linh hồn của thế giới trong Cổng đúng là rất rộng lượng, mà

lại nhờ vào đám linh hồn ban đầu được ném vào trong đây, có không ít những

kẻ rất mạnh, nếu như xem bây giờ là một điểm mốc, bên trong Cánh Cổng Luân

Hồi trước đây cũng rất náo nhiệt, những kẻ hùng mạnh của các thần giáo và

những vị mà ngay cả nghĩ ngươi cũng không dám nghĩ đến đều ở trong nơi này.

Bọn họ không vừa chấp nhận bị nhốt mãi ở thế giới trong Cổng, bọn họ muốn

ra ngoài, đồng thời thật sự vì vậy mà lên kế hoạch.

Cái dòng họ Simerson này chính là một trong những kẻ lên kế hoạch, về sau,

bọn họ thật đúng là thành công, rất nhiều gia tộc trong Cổng thông qua cái

phương thức gọi là người tham gia thí luyện mà ra thế giới bên ngoài phát triển,

gia tộc Simerson càng trở thành Hoàng tộc của Luân Hồi Thần Giáo phía bên

ngoài.

Nhưng sau khi bọn họ rời khỏi đây thì lập trường cũng không còn giống như lúc

đầu, trước đây bọn họ đều là heo ở trong chuồng như nhau, nhưng chờ đến khi

bọn họ nhảy ra bên ngoài hàng rào, cũng sẽ không mở hàng rào để thả những

con heo khác ra, bởi vì bản thân bọn họ cũng muốn ăn thịt.

Sau khi những kẻ mạnh tràn ra ngoài thông qua đợt đầu tiên, sau một khoảng

thời gian, thế giới trong Cổng sẽ từ từ trở nên bằng phẳng, bởi vì không ai có

thể chịu nổi thời gian ăn mòn, dần dần biến thành bộ dạng hiện tại.

Tình hình trước mắt, ngược lại để ta tìm lại được cảm giác xem biểu diễn năm

xưa, có điều không còn là dân bản địa ở trong muốn tràn ra ngoài, mà là Luân

Hồi Thần Giáo trong Cổng rõ ràng là muốn mượn cơ hội này để thủ tiêu Luân

Hồi Thần Giáo phía ngoài Cổng, muốn hợp nhất hai thế lực lại, và muốn bản

thân làm chủ…”

"Không nghĩ tới, ngài thế mà có thể phân tích ra được nhiều thứ như vậy."

"Chỉ cần ngươi có thể sống được đủ lâu, ngươi sẽ phát hiện những chuyện sắp

xảy ra và đang xảy trên đời này, chẳng qua đều đang không ngừng sử dụng

khuôn đúc của quá khứ mà thôi, không có gì lạ.

Nhìn xem, bà ta sắp đi ra ngoài, tiếp theo, bà sẽ rất đau đớn, bởi vì cho dù là

thần, ngủ say quá lâu ở chỗ này, cơ thể tất nhiên cũng không thể tránh khỏi sự

ảnh hưởng của thế giới này, đến lúc muốn đi ra ngoài, tất nhiên sẽ phải lột một

lớp da."

"Năm đó ngài cũng giống như vậy sao?"

"Ngươi nói vậy cũng đúng, bản thể của ta năm đó cũng là bởi vì không muốn

gặp chuyện như vậy, mới để lại nhiều con rối của gia tộc Voss ở đây như vậy, và

ta mới có thể xuất hiện.

Không nên xem thường Cánh Cổng Luân Hồi, càng không nên xem thường

những vị Chủ Thần kia.

Năm đó, Thần Luân Hồi thế nhưng từng có mâu thuẩn cùng với Thần Trật Tự,

nhưng ngươi đã từng thấy thần thoại tự thuật của thần giáo nào đã nói rằng

Thần Trật Tự trấn áp Thần Luân Hồi sao?"

"Không có."

"Vậy thì đúng rồi, thời kỳ cuối của kỷ nguyên trước, có thể có mâu thuẫn cùng

với Thần Trật Tự mà còn không có bị Thần Trật trấn áp, đã đủ để chứng minh

Luân Hồi cũng rất mạnh."

"Đối với cấp độ phân chia thực lực của Thần thì tôi còn có chút mơ hồ "

"Cái này cũng rất bình thường, người bình thường ban đêm ngẩng đầu nhìn lên

trời sao, cũng rất khó phân biệt rõ ràng cuối cùng ngôi sao nào là lớn nhất,

không phải sao.

"Còn có một vấn đề..."

"Hỏi đi."

"Có phải tất cả vị Thần lúc vừa trở về, đều sẽ cực kỳ suy yếu?"

"Vấn đề này, ngươi không có hỏi bản thể sao?"

"Tôi cảm thấy, trên một ít phương diện tiếp thu và nhận thức, ngài đã siêu việt

hơn hắn.

Lãnh chúa Dal mặc dù vẫn luôn ngủ say ở nơi này, nhưng hắn không phải là

không thể cảm giác được tin tức bên ngoài, nếu không thì sao có thể giải thích

được việc Rylisa thức tỉnh cũng đánh thức hắn? So với Kevin bị Thần Trật Tự

phong ấn, sau khi ra ngoài thì lại lập tức biến thành chó, tin tức bên phía Lãnh

chúa Dal càng nhiều hơn cũng là một chuyện bình thường.

"Ha ha, ha ha ha..."

Lãnh chúa Dal lại cười, hắn rất là hưởng thụ loại cảm giác này, nhưng sau khi

cười cười một hồi, mặt của hắn lại trở nên nghiêm túc, âm thanh cũng trầm

xuống không ít: "Nếu như ngươi là một tên thợ săn, khi ngươi biết được trời

đông giá rét tuyệt vọng sắp đến, ngươi sẽ lực chọn làm gì?"

"Săn bắt càng nhiều con mồi, cất trữ càng nhiều thịt."

Lãnh chúa Dal cười cười, đưa tay chỉ về cảnh tượng đang hiện ra phía trước,

nói: "Đó là một trong ba con Thần thú của Luân Hồi Thần Giáo Diều Hâu

Amicido, từng là sự giúp đỡ đắc lực của Thần Luân Hồi trong việc bắt giữ các

linh hồn hùng mạnh."

"Nó còn sống?"

"Đây là hậu duệ của nó."

Rylisa nghiêng người sang, tay của bà ta, đã vươn ra ngoài Cánh Cổng Luân

Hồi.

Nhưng bàn tay kia, vào lúc này bắt đầu hòa tan, da thịt bắt đầu tróc ra, máu tươi

bắt đầu bốc hơi, đầm nước trên bàn tay chỉ còn lại một cái khung xương, phía

dưới, đã chảy ra từng bãi nước mủ.

Bên trong nước mủ, lại còn có những sinh vật đang lăn lộn ở trong, giống như

đang được sinh ra.

Ngay sau đó, cánh tay của Rylisa, khuỷu tay đều nhô ra phía ngoài, nhưng ngay

lúc đầu của bà ta sắp nhô ra ngoài, vùng biển phía Tây Bắc của Luân hồi Cốc,

xuất hiện một hố sâu, một con diều hâu lông đuôi bảy màu bay lên từ phía dưới

mặt biển.

Tốc độ của nó siêu việt lẽ thường, gần như chỉ trong giây lát đã bay đến phía

trên không của Cánh Cổng Luân Hồi, ngay lúc đầu của Rylisa vừa nhô ra ngoài,

diều hâu lao xuống một cái, cứ như là một tia sét bảy màu đánh xuống.

"Ầm!"

Đợi đến khi sự chấn động kinh khủng và tia lửa xẹt ra biến mất, cổ của con diều

hâu bị bàn tay giống như xương khô của Rylisa nắm lấy, sau đó đưa đến trước

miệng của mình, mở to miệng, bắt đầu tiến hành cắn xé.

Tiếng kêu thảm của Thần thú truyền ra, trong khoảnh khắc vang vọng toàn bộ

Luân Hồi Cốc, máu tươi của nó, xối lên trên người của Rylisa.

Đúng lúc này, một đám thần quan mặc thần bào của Luân Hồi cầm trên tay gậy

phép, bắt đầu tiến hành ngâm xướng, máu tươi từ diều hâu chảy xuống hóa

thành ngọn lửa nóng bỏng, bắt đầu điên cuồng thiêu đốt ở trên người của Rylisa.

Rylisa cũng không thèm để ý chút nào, bà ta vừa tiếp tục gặm ăn con mồi trong

tay, vừa dùng con mắt của bà ta đảo qua phía trước, giờ khắc này, toàn bộ Luân

Hồi Cốc tất cả sinh mệnh không phân chủng tộc, đều cảm giác được một sự sợ

hãi.

Nơi này, là khu săn mà bà ta đã lựa chọn!