Số 13 Phố Mink

Chương 1241: Vị Thần thứ nhất trở về (1)




"Ngươi chính là một con chó của bản thể ta phải không."

Mãi mãi cũng không nên hoài nghi trí tuệ của những kẻ mạnh, bởi vì trí tuệ vốn

là một trong những chỉ tiêu quan trọng để cân nhắc kẻ đó có mạnh hay không.

Vị thiếu niên giẫm theo dấu chân của Nữ Thần Mills, cất bước trên bãi cát của

làng chài nhỏ năm đó, nếu như không có trí tuệ kinh người, cũng không có khả

năng cuối cùng đi lên con đường thành Thần.

Lúc trước Karen chỉ là cố ý làm ra mấy tình huống trùng hợp để làm nền, giảm

bớt yếu tố cố ý, cảm giác tự nhiên cũng rất đủ.

Nhưng ở chỗ của Lãnh chúa Dal, hắn cũng không suy nghĩ rằng người trẻ tuổi

trước mắt này là tri kỷ có cảm nhận tương đắc đối với những chuyện mà mình

từng trải qua, mà là lập tức ý thức được, người trẻ tuổi này, rất có thể có quan hệ

cùng với mình.

Bởi vì Lãnh chúa Dal biết rõ, bản thân mình cuối cùng là cái thứ gì.

Hắn là Thần, quãng đời dài đằng đẵng cho hắn kinh nghiệm vô cùng kinh

khủng, đứng trên vị trí cao trong khoảng thời gian dài đã cho hắn có được tầm

nhìn cách cục khó có thể tượng tượng được. Chỉ có điều là khi Lãnh chúa Dal

nói ra câu nói này, Karen vẫn còn có chút choáng váng.

Lãnh chúa Dal đoán đúng.

Hắn đã bắt lấy được hình ảnh thật sự, như là nhìn vào trong một tấm gương, gần

như không có gì khác nhau, nhưng chỉ có một điều đó là hình ảnh ngược chiều

nhau. Đúng là làm chó không sai, nhưng không phải người trẻ tuổi trước mắt

này làm chó, mà là bản thể của hắn, thật ra nói cho đúng thì cũng là chính hắn.

Nhưng loại kết luận tương phản này cũng không trách Lãnh chúa Dal được,

Karen xuất hiện vốn là một cái đặc biệt, sự đặc biệt duy nhất ngang hàng có thể

tìm thấy lúc nãy cũng chỉ có những miêu tả liên quan đến sự sinh ra của Thần

Trật Tự trong thần thoại tự thuật « Ánh Sáng Trật Tự ».

Cùng với lúc ấy bên người Karen còn có một người ông nội đặc biệt, một người

ông nội không muốn đi làm Trưởng Lão Thần Điện, không muốn đi phụng

dưỡng Thần, chỉ muốn trải đường cho đứa cháu phản nghịch của mình.

Ngay cả như vậy, lúc trước Dis phải đối phó với Ranedal đang tồn tại trong một

trạng thái đặc thù thì cũng là không có biện pháp gì, thậm chí còn tự làm bỏng

tay của mình, dù sao thần cũng là thần, cho dù hắn đã vô cùng suy yếu, nhưng

chỉ cần hắn mở mắt ra, vậy thì cũng rất khó để cân nhắc theo lẽ bình thường.

Thật ra, cho dù bị đuổi khỏi cơ thể mà tự tay mình cải tạo thì Ranedal còn lâu

mới đi làm cho, thậm chí gần như không có khả năng.

Trách thì trách Dis đã bắt được hắn lại, không tiếc mở ra một cái lỗ trên người

của mình và cháu trai, cũng trách vừa lúc Dis có một một người bạn rất lâu năm

là ông Hoven.

Sau một quá trình thao tác, ngay lúc bản thân Ranedal cũng không kịp phản

ứng, trên người nó đã xù lông và biết vẫy đuôi.

"Trạng thái lúc này của bản tôn ta thế nào rồi?"

Được rồi, nếu Lãnh chúa Dal đã trực tiếp hỏi chủ đề này thì, Karen cũng không

có khả năng chủ động đi uốn nắn sai lầm của hắn, cũng không thể trực tiếp nói

cho hắn biết:

Không, ta không phải là chó của ngươi, mà ngươi, là chó của ta.

"Nó… "

Karen mím môi, nói lại một lần nữa: "Ngài ấy bây giờ rất tốt, nhưng lại cũng

không thật sự tốt."

"Bản thể của ta bây giờ không gặp nguy hiểm, khoảng thời gian này sống cũng

không tệ lắm?"

"Đúng thế."

"Nhưng hắn bây giờ đã cực kỳ suy yếu?"

"Đúng thế."

"Ai, đây cũng phải, nhưng đối với hắn bây giờ mà nói, quả thật cũng là rất

không tệ, chỉ cần còn sống, cũng không có nguy hiểm, luôn có thể nghĩ biện

pháp khôi phục từng chút từng chút."

"Đúng vậy, đây là việc mà tôi đang làm."

"Ừm, là hắn nói cho ngươi biết, ta ở trong Cánh Cổng Luân Hồi, đúng không?"

"Đúng thế."

Thật ra không phải, ý của Kevin đó chính là bảo Karen phải đi vòng qua nơi này

đi, nhưng lúc đó Kevin cũng không dự đoán được, Karen có thể rửa đi mùi vị

của nó ở trên người.

"Cho nên, ngươi đang cố ý tới tìm ta, tìm kiếm ta che chở?"

"Đúng thế."

"Về tình về lý, ta cũng đều phải che chở cho ngươi."

"Đúng thế."

"Được rồi, vậy chúng ta cứ theo vậy mà làm, ừm, ta sẽ bảo vệ ngươi."

"Tạ ơn ngài."

"Ai…"

Lãnh chúa Dal duỗi lưng một cái, lại ngáp một cái, nói: "Thật ra thì trạng thái

bây giờ của ta cùng với sự suy đoán của hắn, hoàn toàn không giống nhau, lúc

trước hắn để dấu ấn tinh thần là ta ở lại nơi này, là để tiện cho việc vào đây đổ

rác."

"Ừm, tôi biết."

"Nhưng sau khi bị phong ấn một thời gian dài, cùng một chút nguyên nhân đặc

thù, ha ha, ta đã trở nên không giống trước kia, ngươi có thể nhìn ra sao?"

"Có thể."

"A, ngay cả việc này mà ngươi cũng có thể nhìn ra sao?"

"Đúng vậy, tôi có thể cảm giác được, ngài không phải chỉ là một dấu ấn tinh

thần đơn thuần, ngài đã sớm thoát khỏi cấp độ này."

"Ha ha, đúng vậy, nói cho ta, ngươi nhìn ra được từ chỗ nào?"

"Từ chi tiết tại sao Thung Lũng Rực Cháy lại yên tĩnh như vậy."

"Ha ha ha, bởi vì ta đói bụng, Rylisa náo động quá lớn, lúc bà ta vừa thức tỉnh,

ta đã bị đánh thức, người phụ nữ kia, là một tên điên khùng, bao quát cả Bích

Thần Giáo mà bà ta tạo ra, trong mắt của ta, điểm truyền giáo thích hợp với cái

giáo hội kia nhất chắc hẳn là ở trong bệnh viện tâm thần."

"Tôi cũng cho là như vậy."

Từ Lynda đến cha vợ tương lai của mình, Karen đều khắc sâu cảm giác rằng

bọn họ cũng không được bình thường.

"Việc ta có thù cùng với bà ta, ngươi có biết không?"

"Biết."

"A, ngay cả việc này mà hắn cũng nói cho ngươi biết sao, cũng đúng, ngay cả

việc liên quan đến Mills mà ngươi cũng biết, hắn chắc chắn rất tín nhiệm

ngươi."

"Đúng thế."

"Ngươi là cô nhi thật à?"

"Không phải, vừa mới tôi chỉ muốn gây nên sự chú ý của ngài."

"A, là như vậy sao, vậy thì gia tộc của ngươi, có phải rất lợi hại hay không?"

"Đúng."

"Gia tộc của ngươi đang che chở bản tôn của ta?"

"Đúng thế."

"Ha ha, không biết vì cái gì, ta có chút không tin tưởng, có thể là bởi vì cuộc đối

thoại ở giữa chúng ta quá trôi chảy, ngươi cảm thấy thế nào?"

"Giao tiếp trôi chảy với nhau không phải là một chuyện tốt hay sao?"

"Không, không tốt, ngươi biết nguyên nhân căn bản của việc giao tiếp trôi chảy

này là cái gì sao? Bởi vì ngươi không có quỳ xuống."

Bây giờ Karen cũng không có quỳ xuống.

"Cần tôi phải quỳ xuống sao?" Karen hỏi.

"Lúc ngươi nói chuyện với hắn, có phải cũng không cần quỳ hay không?"

"Không cần."

"Ngươi không e ngại ta, ngươi vẫn luôn dùng tư thế giữa hai người bình đẳng

đế đối thoại cùng với ta, cho nên chúng ta mới có thể nói chuyện một cách trôi

chảy đến như vậy, thậm chí, ta cảm giác cái kính ngữ "Ngài" mà ngươi dùng với

ta từ lúc đầu đến giờ, đã là sự nhượng bộ và thỏa hiệp lớn nhất của ngươi rồi."

Karen trầm mặc