Số 13 Phố Mink

Chương 1235: Nhìn thấy con chó (2)




Đội hình mười hai người tiến vào trong thung lũng, mặt đất và đất đá bốn phía

của Thung Lũng Rực Cháy đều là màu đỏ, nhiệt độ lập tức tăng lên nhanh

chóng.

Mặc dù tiến vào đây không bao lâu, đám người đều cảm giác được sự khó chịu,

những tâm tình này cũng được thể hiện ra từ trên những động tác nhỏ của cơ

thể.

Mặc dù con người dễ dàng cảm thấy bực bội trong lúc nóng nực, nhưng những

người này đều là những người trẻ tuổi ưu tú của Trật Tự Thần Giáo, không đến

mức mà tâm trạng mất căn bằng khi gặp phải loại chuyện nhỏ nhặt như vậy.

"Blanche, Sikinny, tiến hành tăng cường tinh thần cho mọi người, loại bỏ các

ảnh hướng trái chiều."

"Vâng, đội trưởng!"

Hai vị Mục Sư tăng cường cho mọi người, cảm xúc nóng nảy của cả đội vào lúc

này mới giảm xuống.

Có lẽ đây cũng là hàm ý của Thung Lũng Rực Cháy, cũng không chỉ là nhiệt độ

nóng rực trên mặt cảm giác mà kích thích ngọn lửa nóng nảy trong lòng của mọi

người. Chỉ có điều đã đi lâu như vậy, thế mà còn không gặp phải một cư dân

nào của Thung Lũng Rực Cháy, việc này ít nhiều gì cũng khiến Karen cảm thấy

kỳ lại. Karen giơ tay lên nói với Ashley:

"Ashley, triệu hồi Tiên Đế …."

A, Tiên Đế đã chết rồi.

"Ashley, lựa chọn hai con yêu thú, một con có thể bay, một con có thể đào đất,

thăm dò tình hình phía trước một chút, tất cả mọi người còn lại bắt đầu cảnh

giác xung quanh!"

"Vâng, đội trưởng!"

Ashley vén tay áo lên, sau khi chọn được hai đối tượng để triệu hồi, bắt đầu

ngâm xướng:

"Hai người bạn chân thành nhất của ta, bây giờ ta cần sự trợ giúp của các

ngươi…"

Rất nhanh, một con quạ đen có hình thể rất lớn và một con yêu thú có hình dạng

tựa như một con tê tê được triệu hồi ra, một con bay lên, một con chui xuống

dưới, bắt đầu thăm dò.

Karen thì dùng đầu ngón tay phải vuốt mu bàn tay trái, chờ đợi kết quả thăm dò.

Qua khoảng chừng mười lăm phút đồng hồ, con quạ đen lớn bay trở về, Karen

phát hiện nó còn đang thở dốc, nãy giờ mới được bao lâu mà đã mệt mỏi thành

thế này rồi?

Ngay sau đó, tê tê cũng chui trở về, cũng nằm rạp ở trên mặt đất mà bắt đầu thở

hổn hển. Có thể thấy được, trong lúc lựa chọn bọn chúng, Ashley đều thống

nhất một tiêu chuẩn chung.

"Đội trưởng, phía trước có người đang di chuyển về hướng này."

"Không có gì khác?" Karen hỏi.

Ashley sửng sốt một chút, nói: "Không có."

"Bọn chúng không thể dò tìm đến những thứ khác?"

"Không có, bọn chúng nói áp lực trong hoàn cảnh này rất lớn, vừa mới nãy bọn

chúng đều đã lạc đường, thật vất vả mới tìm được đường trở về."

"Được rồi, chuẩn bị phòng ngự!"

Đám người vừa mới bố trí xong trận pháp phòng ngự, phía trước xuất hiện một

đám kỵ sĩ, trên móng ngựa của chiến mã ở dưới hông của bọn họ có ngọn lửa

đang rực cháy, trong mắt ngựa hiện ra ánh sáng màu xanh, cả người bao phủ bởi

một lớp áo giáp.

Về phần trang bị trên người của kỵ sĩ thì đơn giản hơn rất nhiều, áo choàng màu

đen.

"Kỵ Sĩ Vong Linh?" Bart phát ra một tiếng kinh hô, "Đội trưởng, chiến mã mà

bọn chúng đang cưỡi giống hệt với chiến mã của kỵ binh Kỵ Sĩ Đoàn."

Karen nhẹ gật đầu, anh đã từng đi theo đội trưởng Neo cùng lẻn vào trụ sở của

một Kỵ Sĩ Đoàn, tận mắt trông thấy Trật Tự Kỵ Sĩ Đoàn xuất chinh, đã thấy qua

loại chiến mã tương tự.

Cầm đầu là một tên thủ lĩnh, cái mũ của hắn ta mở ra, lộ ra một khuôn mặt tràn

đầy vết sẹo, ánh mắt của hắn quét về tất cả mọi người ở phía trước, nói:

"Ái chà, nhiều ngài Điềm Lành như vậy sao, vận may hôm nay của ta thật sự

đậm đặc đến nỗi có thể tụ lại thành nước để tắm rồi sao, ha ha."

Phản ứng của tên thủ lĩnh này có thể nói là bình thường đến nỗi không thể bình

thường hơn được nữa, trên cơ bản thì là phản ứng tiêu chuẩn những kẻ đứng

đầu của các thành trấn lớn khi đối mặt với những người thí luyện đi đến trước

cửa.

Nhưng khi hắn cởi mũ xuống lộ ra khuôn mặt và đồng thời giải trừ áo choàng

có hiệu quả ngăn chặn khí thế trên người xuống, con ngươi Karen bỗng nhiên

co rụt lại.

Không, hắn không phải cư dân của nơi này!

Người phân chia theo quần thể, mỗi cái quần thể cho người ta cảm giác là

không giống nhau, cũng là có những điểm đặc thù, biểu hiện dễ thấy nhất đó

chính là vẻ bề ngoài, nhưng chính là bề ngoài cũng có sự dễ phân biệt và khó

phân biệt.

Ví như khi người bình thường đối với một chủng tộc người không cùng một

màu da hoặc người có một màu da khác, trong lúc phân biệt, kiểu gì cũng sẽ

sinh ra một loại cảm giác "Mù mặt", luôn cảm thấy giữa da trắng và da trắng, da

vàng và da vàng, da đen và da đen, nếu như giới tính giống nhau, chiều cao và

tuổi tác không có sự khác biệt quá lớn, thì đều sẽ cảm giác gương mặt của bọn

họ giống hệt như nhau.

Nhưng trên thực tế, giữa những người có chung một màu da sẽ dễ dàng nhận ra

được sự khác biệt của những chi tiết trên khuôn mặt hơn, sẽ cảm thấy giữa bọn

họ có sự khác nhau rất lớn, rất dễ để phân biệt.