Số 13 Phố Mink

Chương 1234: Nhìn thấy con chó (1)




Karen từ trong phòng tắm đi ra ngoài để kiểm tra một phen, hai tay của Bart và

Ventura đã không còn bị chuột rút, lúc trước khi hai người bọn họ vừa bước

xuống khỏi tháp nỏ, ngay cả cái thìa cũng không cầm nổi.

Mas ngừng chảy máu mũi, đang dùng một cái khăn ướt mà lau trán của mình;

Blanche cũng không còn nôn mửa, đang ngồi yên một chỗ mà uống nước.

Tinh thần của Ashley thì vẫn luôn rất tốt, bởi vì cô tiêu hao ít nhất.

Sikinny đã mệt mỏi đến nỗi bắt đầu nằm xuống mà thở hổn hển.

Lúc trước nếu không có Blanche hồi phục cho mọi người thì những người khác

có lẽ sớm đã gục mất, mà vừa nãy Sikinny trị liệu, cũng kịp thời giúp mọi người

nghỉ ngơi được một chút.

Việc này đã cho thấy tầm quan trọng của Mục Sư trong đội, mặc dù bọn họ

không thể trực tiếp tham dự chiến đấu, nhưng việc hồi phục cho đồng đội khi

chiến đấu liên tục và kéo dài có thể đưa đến tác dụng vô cùng then chốt.

Một đội càng ưu tú, càng cần có Mục Sư, bởi vì họ có thể tăng cường thực lực

tổng hợp của cả đội lên. Tóm lại, việc này đã tiết kiệm cho Karen một khoảng

thời gian rất lớn, không cần phải tiếp tục ở lại đây để nghỉ ngơi.

Karen phủi tay, mở miệng nói:

"Đợt truy sát thứ hai sẽ đến trong khoảng chừng hai ngày nữa, đến lúc đó thì số

lượng của những kẻ đuổi giết sẽ càng nhiều, thực lực cũng sẽ cao hơn;

Từ vị trí bây giờ của chúng ta nếu muốn tiến về thôn Tajima thì khoảng cách

quá xa, trước mắt, chúng ta đã mất đi tất cả khí tài chiến tranh, trên đường đi

một khi gặp phải đợt truy sát thứ hai thì chúng ta cũng không có khả năng ngăn

cản giống như lần này.

Tuy nhiên vừa mới thông qua việc kiểm tra đồ đạc của đám người kia thì chúng

ta phát hiện không có những kẻ truy sát đến từ Thung Lũng Rực Cháy, cho nên

ta hoài nghi ở Thung Lũng Rực Cháy chắc hẳn đã xảy ra một vài việc đặc biệt

gì đó, rất có thể là bởi vì sự ảnh hưởng của Bích Thần Rylisa không thể tác

động đến nơi đó, mà khoảng cách giữa chúng ta và Thung Lũng Rực Cháy cũng

đang rất gần.

Bởi vậy ta quyết định, tất cả mọi người lập tức xuất phát, không ngủ không

nghỉ, dùng tốc độ nhanh nhất để di chuyển đến Thung Lũng Rực Cháy. Ta

không biết ở nơi đó có cái gì, ta chỉ biết là ở nơi đó thì chúng ta mới có khả

năng sống tiếp."

Phân tích tình huống một cách ngắn gọn cùng với trình bày nguyên do đưa ra

mệnh lệnh, tất cả mọi người của cả hai tiểu đội cũng không có ý kiến. Sự thật đã

bày ở trước mắt, bọn họ ngoại trừ nghe theo sự sắp xếp của đội trưởng Karen thì

cũng không có sự lựa chọn nào khác.

Mọi người rút khỏi pháo đài, Karen giải trừ nó, để lại ở đây rất nhiều khí tài

chiến tranh cần phải sửa chữa, nếu như có thể chuyển bọn chúng ra ngoài

nguyên vẹn, đem bán trên chợ đen thì chắc chắn sẽ là một khoảng tiền rất lớn.

Nhưng bây giờ, tất nhiên cũng không có khả năng mang bọn chúng theo mà lên

đường.

Sau nửa phút mặc niệm cho những thứ này, tất cả mọi người xuất phát về hướng

của Thung Lũng Rực Cháy.

Đi liên tục gần hai ngày, sau khi phía sau lưng lại xuất hiện bóng dáng của một

con yêu thú khổng lồ, nhóm người Karen, cuối cùng cũng bước vào trong địa

phận của Thung Lũng Rực Cháy.

Bart và Dehmel chạy đến từ phía sau để tập hợp, báo cáo tin tức mới nhất, đợt

truy sát thứ hai có khả năng sẽ tới trong nửa ngày nữa, kẻ đuổi giết không chỉ sử

dụng trận pháp dịch chuyển giữa những thành trấn lớn để tiến hành tập trung

lực lượng, mà những con yêu thú thường ngày đều vô cùng hung tợn kia vào lúc

này cũng cam tâm làm vật cưỡi cho những kẻ khác, việc này đã tăng tốc độ của

bọn chúng lên rất nhiều.

Mọi người ngồi quây quanh một chỗ mà ăn cơm, trên mặt của tất cả mọi người

đều có vẻ vô cùng nghiêm trọng.

Karen ăn một bát đồ ăn đen sì, Ashley lại đưa túi nước của mình cho Karen,

Karen nhận lấy uống một hớp lớn.

"Đội trưởng, có chuyện tôi cảm thấy rất tò mò, trước đó ngài suy đoán rằng

những kẻ đuổi giết chúng ta kia đều là những người đã từng tu hành ở Đầm

Nước Tưởng Niệm, vậy tại sao linh hồn ký kết khế ước với ba người chúng tôi

lại không có phản ứng gì cả?"

Karen hỏi: "Cô đã từng hỏi thăm linh hồn khế ước trong cơ thể mình chưa?"

"Hỏi rồi, cô ta cũng rất tò mò vì sao bản thân cũng không nổi điên."

"Ta suy đoán loại ảnh hưởng này có thể sẽ có một loại cơ chế phát động nào đó,

giống như quan hệ giữa người truyền giáo và các tín đồ vậy, nhưng so với mối

quan hệ kia thì nhạt hơn nhiều, ngược lại có chút giống như người thiếu nợ và

chủ nợ vậy. Mà bây giờ, các ngươi ký kết khế ước linh hồn với nhau, nhìn như

là khế ước bình đẳng, nhưng thật ra các ngươi chiếm thế chủ đạo, người chủ đạo

cũng không giống nhau, cho nên linh hồn khế ước của các ngươi cũng không

chịu sự ảnh hưởng."

"Thì ra là thế này..."

"Khế ước linh hồn vốn là đồng đội giúp đỡ lẫn nhau, không chỉ nó trợ giúp cho

ngươi, thật ra cùng lúc ngươi cũng trợ giúp cho nó, bây giờ nó không nổi điên

thì chính là ví dụ tốt nhất." Karen mọi người, hỏi, "Đều ăn xong rồi sao?"

"Xong rồi, đội trưởng."

"Xong rồi, đội trưởng Karen."

"Vậy thì bắt đầu xuất phát, tiến vào trong thung lũng."