Số 13 Phố Mink

Chương 1216: Đón khách (1)




Không biết vì cái gì, khi Muri nghe được giọng nói của Karen lúc nói ra câu trả

lời này, trong lòng bỗng nhiên giật mình một chút, một sự rét lạnh đã xuất hiện

trong lòng của cậu ta từ lúc nào.

Giống như vị đội trưởng phương diện nào cũng ưu tú hơn mình ở bên cạnh đã

biến thành một người khác, hiện tại đã không còn là Karen nữa, không, là khí

chất trên người của anh ta, đã phát sinh một sự biến hóa quỷ dị, để Muri cảm

thấy e ngại.

Muri lại nghĩ tới lời mà Karen tự nhủ trước kia, mặc kệ tiếp theo có chuyện gì

xảy ra, Muri đều sẽ xem như rằng mình không thấy và không biết, bởi vì Karen

đã đồng ý bảo vệ tính mạng của cậu ta.

Cậu ta, Muri Benda, muốn tiếp tục sống, một ngày nào đó, cậu muốn đi đến

trước mặt ông nội và các chú bác của mình, nói cho bọn họ biết, bọn họ trước

đây lựa chọn từ bỏ mình là việc làm ngu xuẩn như thế nào!

Muri hít sâu một hơi, cố hết sức ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn về phía con sư tử

ở trước mặt.

Gaitanbert bắt đầu tiến lên, mỗi một lần bàn chân to lớn của nó chạm xuống đều

khiến mặt đất rung động, tạo ra một sự cộng hưởng âm thanh, mỗi một bước,

đều giống như đang giẫm trong tim của Muri.

Khoảng cách càng ngày càng gần, áp lực trên người Muri cũng càng lúc càng

lớn, trên cổ của cậu ta đã nổi lên gân xanh, nhưng dưới tác dụng của tín vật

trong cơ thể, lại cúi đầu một lần nữa.

Ta hận!

Ở trong lòng Muri tức giận mà rít gào lên, xem như có phải dâng hiến tất cả cho

Thần Giáo, cũng nhất định phải dùng phương thức nhục nhã như thế này hay

sao?

So với cảm xúc kích động của Muri phía bên kia, Karen bên này thì vừa lúc trái

ngược, con mãng xà ba đầu kia tự dưng tỏ ra có chút nghi ngờ, vẫn luôn không

bò đến gần anh, mà là nằm chờ ở đằng xa.

Điều này khiến cho Karen cảm thấy có chút nóng nảy.

Anh cũng rất rõ, nguyên nhân của việc này là do cái vảy rắn ở trong cơ thể của

mình đã biết mất, Fornites không phát hiện được tác dụng của tín vật ở trong cơ

thể của mình.

Nhưng lúc này thì càng không thể biểu lộ cảm xúc trong đáy lòng ra ngoài, chỉ

có thể ở chỗ này chờ đợi đến khi cá cắn câu, Karen cũng tin chắc, đối phương sẽ

cắn câu.

Phía sau, Gaitanbert càng ngày càng tiến đến gần, sau khi khoảng cách rút ngắn

còn khoảng một trăm mét, Gaitanbert dừng bước, nó há miệng ra phát ra một

tiếng gào, lập tức, từ trên người nó phóng xuất ra một luồng ánh sáng chói mắt

xông về phía Muri, ở tại chỗ, chỉ để lại thể xác da lông đã mục nát.

Trong ánh mắt của Muri, trông thấy một con sư tử lao về phía mình, càng ngày

càng gần, càng ngày càng gần.

Cuối cùng,

Ầm!

Muri bị đụng ngã, ngã vào trong một không gian ý thức tối đen, cậu ta muốn

đứng lên, lại phát hiện vị trí bắp đùi mình xuất hiện một lớp lông thật dài, mà nó

còn đang tiếp tục khuếch tán, trong nháy mắt bao trùm đến toàn thân của mình,

giống như là từng sợi đinh bằng thép dính chặt trên người mình.

Hình ảnh mặt người mình sư tử của Gaitanbert xuất hiện ở phía trên, hắn hé

miệng ra, trong ánh mắt lộ vẻ tham lam.

Bên người của Muri, có một tấm khiên chắn và đoản đao đang trôi nổi, khi

Gaitanbert vừa mới xuất hiện, bọn chúng theo bản năng mà bắt đầu run lên,

nhưng khi trên người Muri mọc ra lông sư tử và sau khi Gaitanbert chủ động tỏa

ra khí thế thuộc về Trật Tự, tấm chắn và đoản đao vốn nên bảo vệ linh hồn của

Muri vào lúc này lại đứng yên.

Linh hồn của Muri vào thời điểm này đã hoàn toàn chìm vào trong trạng thái

không được bảo vệ.

Gaitanbert từ từ rơi xuống bên người Muri, hé miệng, muốn cắn, nhưng một lớp

ngăn cách xuất hiện ở trên người của cậu ta, ngăn cản Gaitanbert lại.

Gaitanbert không có nổi giận, thậm chí hắn ta còn cười, bởi vì hắn biết lớp ngăn

cách này là sự chống cự cuối cùng của người trẻ tuổi trước mặt, cũng không

cách nào tạo thành sự ngăn cản lớn bao nhiêu đối với hắn, nhiều lắm thì cũng

chỉ tốn thêm một chút thời gian mà thôi.

Nâng móng vuốt lên, vỗ về phía trước một cái:

"Đùng!"

Muri chỉ cảm thấy linh hồn của mình đang run rẩy kịch liệt, cảm giác đau đớn

không ngừng truyền đến, nhưng cậu ta vẫn cố gắng chịu đựng, bây giờ cậu ta

cũng chưa hoàn toàn tuyệt vọng, bởi vì bên cạnh còn có người mà cậu ta mong

chờ!

Gaitanbert một lần nữa nâng móng vuốt lên, vỗ xuống, vừa đập còn vừa nói:

"Lúc ta đi vào nơi này, sự chống cự của ngươi đã hoàn toàn mất đi ý nghĩa."

Muri không có trả lời.

"Đùng!"

"Nếu như ngươi từ bỏ việc chống cự, cố gắng giữ lại một chút năng lượng linh

hồn, là có cơ hội giữ lại một phần ý thức tương đối hoàn chỉnh của mình sau khi

ta nhập vào trong cơ thể này. Đương nhiên, nếu như ngươi không nguyện ý, vậy

ta không ngại thanh trừ ngươi một cách triệt để. Cuối cùng thì không ai hi vọng

trong ngôi nhà mới của mình còn có chỗ nào bị bẩn."

Muri trừng mắt nhìn Gaitanbert, cười gằn nói: "Ta cũng nghĩ như vậy!"

Con rắng ba đầu nhìn thấy Gaitanbert đã thành công tiến vào trong cơ thể của

người tham gia thí luyện, đã bắt đầu quá trình chiếm giữ cơ thể này, nó cũng

không do dự nữa, bắt đầu trườn về phía Karen.

Karen vẫn chỉ ngồi ở chỗ đó, cũng không di chuyển, rất yên tĩnh mà chờ đợi,

chỉ có điều thỉnh thoảng sẽ nhẹ nhàng nuốt một chút nước bọt. Sau khi rút ngắn

đủ khoảng cách, con mãng xà ba đầu mở miệng nói:

"Có thể trở thành người tiếp nhận ta là vinh quang của ngươi."

Mặt của Karen không thay đổi mà nhẹ gật đầu, trong lòng nói: Cũng là vinh

quang của ngươi.

"Ngươi tên là gì?" Mãng xà ba đầu hỏi.

"Karen. Silva."

"Ta cũng không quá thích cái tên này, ta cảm thấy nó quá mức bình thường, về

sau, tên của ngươi chính là… Fornites, ngươi thích tên mới này không?"

Karen lắc đầu, nói: "Không thích."

"Tin tưởng ta, ngươi sẽ thích, cũng sẽ quen dần thôi, ha ha."

Con mãng xà ba đầu dựng thẳng người lên, một tia sáng đen chui ra từ trong

người của nó, ngay sau đó, một hình ảnh của con mãng xà to lớn vọt về hướng

Karen. Nó tới, nó tới, nó rốt cuộc đã tới!

Karen hoàn toàn không thiết lập bất cứ sự phòng ngự nào, hình chiếu của mãng

xà vọt thẳng vào trong cơ thể của anh.

Ở giữa khung cảnh tối đen, Karen đứng ở nơi đó, bốn phía, truyền đến âm thanh

thè lưỡi của rắn, cơ thể của nó không ngừng lượn lờ bốn phía xung quanh,

giống như là một lão thợ săn già kinh nghiệm lão luyện, đang trêu đùa con mồi

đã bắt được trong tay.

Karen hoàn toàn có thể hiểu được tâm trạng lúc này của nó, bởi vì tâm trạng của

anh lúc này hẳn là cũng tương tự.

Thừa dịp con mãng xà ba đầu kia đang còn chơi trò "Trêu đùa con mồi", Karen

cũng bắt đầu quan sát thế giới ý thức của mình một lần nữa. Sau khi trải qua

cảm giác sống sót khi cận kề cái chết đã cho anh một cơ hội.

Tất cả những thứ mà Karen có được lúc trước, những thứ có thể để cho người

khác nhìn thấy và những thứ không thể để lộ ra ngoài ánh sáng, vào lúc này tất

cả đều đã bị gắn lên "nhãn mác" của Trật Tự, tất cả đều đã được tẩy trắng.

Tiếp đó thân phận của Karen, cũng trở nên chân thực đến tột cùng, lai lịch của

anh, quá khứ của anh, bất kỳ những người muốn điều tra mình, cho dù có điều

tra ra được một chút lỗ thủng, những việc nãy cũng đã không còn là vấn đề.

Bởi vì Karen đã bắt đầu giang hai tay ra, mặc cho người khác kiểm tra, chỉ cần

trên người mình không có vấn đề gì, Trật Tự đến nỗi không thể Trật Tự hơn,

vậy thì mình, thật sự là thần quan Trật Tự, không thể tranh luận.

Sau khi được tẩy trắng đã mang đến cho Karen cảm giác an toàn vô cùng, cũng

không cần phải tiếp tục che giấu, lúc sử dụng thuật pháp, cũng không cần lo

lắng sẽ có ai mắt sáng như đuốc ở gần đó có thể nhìn ra sơ hở của mình.

Mình có thể càng thong dong và cũng càng tự tin hơn.

Hiện tại, Karen chính là một người vô cùng ưu tú, phi phàm và có được thiên

phú khó có thể tin được trong thế hệ trẻ tuổi của Trật Tự.