Số 13 Phố Mink

Chương 1203: Bích Thần, Rylisa (2)




Karen đưa tay vỗ vỗ bả vai Muri, nói: "Tâm lý thoải mái một chút, phải biết,

người đối mặt với Gaitanbert đầu tiên, chắc chắn là chính cậu, ý chí cầu sinh

của cậu cần phải kiên cường, mặt khác…"

"Mặt khác cái gì?"

"Cậu cần loại bỏ hoàn toàn gánh nặng của mình đối với Thần Trật Tự, không

nên cho rằng việc mình kháng cự là một tội lỗi."

"Tôi… "

"Ta không phải bảo cậu thay đổi tín ngưỡng, mà là ta cho rằng, Thần, chắc cũng

sẽ ưa thích tín đồ của mình có nhân cách riêng biệt hơn, nếu không, chúng ta có

gì khác nhau với những con rối kia đâu chứ?"

"Tôi đã biết."

"Tốt, nếu như còn ngứa mà nói, ở đây không phải có cát sao, nhân lúc mọi

người lúc ngủ thì cậu có thể cởi quần xuống rồi lăn mình vào trong đống cát, có

thể đỡ ngứa đấy."

"Không, tôi vẫn còn có thể chịu đựng được, không đến nỗi cần phải làm thế."

"Xem ra, cậu vẫn còn gánh nặng về hình tượng của bản thân mình rồi."

Lúc này, Mas đi tới bẩm báo nói: "Đội trưởng, trận pháp đã bố trí xong."

"Được rồi."

Karen nhẹ gật đầu, đi trở về bên người Ashley, lúc này Ashley đang ăn cháo,

ngẩng đầu nhìn về phía Karen.

"Ashley, trận pháp bên kia đã chuẩn bị xong, bây giờ, chọn ra người bạn chân

thật nhất của cô rồi bảo nó bay qua bên đầm nước để truyền tin đi.

"Được rồi, đội trưởng!" • •

Một con Mãng xà lớn đang di chuyển trên sa mạc, phần lớn bộ phận cơ thể của

nó đều vùi vào trong nền cát, lúc tiến lên chỉ có thể nhìn thấy những hạt cát trên

cổ chuyển động.

Đột nhiên, một con sư tử xuất hiện, nâng lên móng vuốt, vỗ mạnh xuống nề cát.

"̀m!"

Cát bụi tung lên, con mãng xà lập tức nâng người lên, ba cái đầu rắn dựng đứng

lên, phun ra một chất dịch có khả năng ăn mòn kinh khủng.

Sư tử phát ra một tiếng gầm nhẹ, trước người xuất hiện một tấm chắn màu đen

ngăn chặn toàn bộ chất dịch ăn mòn, sau đó cả người biến mất, xuất hiện sau

lưng con mãng xà mà đánh lén một lần nữa.

"Răng rắc!"

Cả người con mãng xà uốn éo, cơ thể biến mất, né tránh đòn tấn công của sư tử.

Ngay sau đó, từ phía trên, xuất hiện một đám mây đen, bên trong mây đen

giống như là có bóng dáng của con Mãng xà xuất hiện, mấy tia sét màu đen

trong nháy mắt đánh xuống, con sư tử bị khóa chặt mục tiêu không thể nào né

tránh, dùng cơ thể của mình để chịu đựng ba tia sét.

Chút ít vết thương ấy lúc đầu chả là gì với nó, nhưng tia sét đánh vào trên người

kích thích lại hồi ức sâu nhất trong linh hồn, lúc này đã mất đi khí thế lúc trước,

nằm rạp trên mặt đất, run lẩy bẩy.

Mãng xà ở phía trên thấy thế, trực tiếp vọt xuống dưới, mở miệng rắn ra, chuẩn

bị cắn một phát đứt cổ của con sư tử. Nhưng vào lúc này, một vòng ánh sáng

xuất hiện ở trước người con sư tử, một cái tay nhô ra, nắm vào trong hư không.

"Kít!"

Cơ thể của con Mãng xà to lớn kia giống như đã trực tiếp bị nắm lại, cơ thể bị

giam cầm ở giữa không trung. Bóng dáng của một bà lão xuất hiện, ngẩng đầu,

nhìn xem con mãng xà, khóe miệng mang theo mỉm cười.

Thấy con mãng xà vẫn còn đang giãy dụa, bà lão vung cánh tay lên, mãng xà bị

đập xuống, một vùng cát bụi bay tung tóe lên. Hai cái đầu rắn hé ra, lộ ra hai

gương mặt.

"Ngài Sumir? A, lại là ngài Sumir, ca ngợi Thần Luân Hồi vĩ đại!"

"Ca ngợi Thần Luân Hồi!"

Sumir nhìn bọn nó, mở miệng nói: "Các ngươi, thật sự rất khó tìm đấy."

"Thật sao, ngài Sumir thế mà đang tìm chúng tôi sao, ngài nên nói sớm chứ."

"Đúng vậy, nếu như biết ngài Sumir đang tìm kiém chúng tôi, chúng tôi chắc

chắn đã sớm tìm đến chỗ của ngài rồi."

"Ta biết ý nghĩ của các ngươi, ta cũng rõ ràng, các ngươi cũng cảm ứng được sự

kêu gọi của tín vật, ta sẽ không ngăn cản các ngươi, nhưng ta cần lưu lại cấm

chế sau trong linh hồn của các ngươi."

Hai gương mặt vào lúc này trầm mặc, không ai nguyện ý mở ra linh hồn của

mình để người khác lưu lại cấm chế ở trong.

"Ta không phải đến đây để đưa ra đề nghị cho các ngươi cân nhắc suy nghĩ, ta

chỉ đang thông báo cho các ngươi, hoặc là, để ta lưu lại cấm chế trong linh hồn,

hoặc là biến mất tại chỗ này đi."

"Chúng tôi nguyện ý."

"Chúng tôi nguyện ý."

"Rất tốt, để lộ cái gương mặt thứ ba ra." Cái đầu rắn thứ ba mở miệng ra, lộ ra

gương mặt của một người phụ nữ.

Sumir đi đến trước gương mặt này, gương mặt này mặc dù đang nhắm chặt hai

mắt, đầy sự chết chóc âm u, nhưng vẫn như cũ đó có thể thấy được dung mạo

tinh xảo.

"Nữ vương của Xà tộc Tanshi năm xưa, dáng dấp, rất quyến rũ, đáng tiếc, bây

giờ lại bị hai tên các ngươi chiếm giữ ý thức linh hồn, ai, nếu như không phải là

vì kế hoạch của Thần Giáo, ta chắc chắn sẽ đập chết hai bọn ngươi ngay lập

tức."

"Thưa ngài, nếu như không có hai anh em chúng tôi, cô ta đã sớm không còn

tồn tại."

"Đúng vậy, cô ta đã sớm không còn tồn tại."

Sumir không khỏi quay đầu lại nhìn về con sư tử đang nằm mọp ở đó.

Nó là Gaitanbert, nhưng nó lại đã sớm không phải là Gaitanbert, người tạo

thành bộ dạng này của nó, cũng không phải là Sumir, mà là bất kể là ai, đều

không thể ngăn cản sự ăn mòn của năm tháng.

Đã từng là Nữ vương của Xà tộc Tanshi, đã từng là hộ vệ của Trật Tự Thần

Điện.

Sumir không biết cái thành ngữ "Thỏ tử hồ bi", nhưng cảm xúc mà bà ta thể

hiện lại giống như đúc.

Nhất là thể linh hồn, bà ta cũng rất rõ ràng, cùng với thời gian dần trôi qua, đợi

đến khi linh hồn của bà ta bắt đầu xuống dốc, ý thức bản thân bắt đầu biến mất,

như vậy, kết cục chờ đợi bà ta, rất có thể là bị tiểu bối ưu tú nào đó ở bên ngoài

ký kết khế ước linh hồn.

Đây là số mệnh của bà ta, của cô ta, cùng với hắn, là số mệnh cuối cùng của tất

cả linh hồn trong Cổng.

Cho nên,

Vì cái gì lúc trước lựa chọn ta, mà không chọn chị của ta?

Kết quả của việc chờ đợi, là sự hành hạ dài đằng đẵng của thời gian.

Ba cô gái Ashley, Blanche cùng Sikinny ngồi cùng một chỗ, cũng không nói

chuyện, cứ như vậy mà ngồi thành một vòng. Trong một túp lều ở nơi xa, thân

là đội trưởng, Karen sớm đã ngủ ngon lành.

Nhưng khi ý thức của Karen mở mắt ở trong giấc mơ, anh cảm thấy có chút bất

đắc dĩ, bởi vì anh rõ ràng, lấy mình cường độ linh hồn của mình lúc này, muốn

mơ thấy một giấc mộng bình thường, thật sự là quá khó khăn.

Bởi vậy, điều này cũng dẫn đến việc anh rất ít nằm mơ, mà mỗi một giấc mộng,

đều có hàm nghĩa đặc thù.