"Ngươi không sợ Luân Hồi Thần Giáo sao?"
"Sợ chứ, bởi vì Luân Hồi Thần Giáo là giáo hội đứng đầu trong thế giới này."
"Vậy sao ngươi còn dám?"
"Sợ hãi là sợ hãi, nhưng còn chưa sợ đến tình trạng chuyện gì cũng không dám
làm, mà lại, sau khi ta dự định rời khỏi thế giới này để tiền vào thế giới trong
Cổng, tất cả mọi thứ ở nơi này cũng đã không có gì liên quan đến ta nữa."
Từ trong câu trả lời của bọ rùa, Karen suy ra được một tin tức. Đó chính là Luân
Hồi Thần Giáo mặc dù ở trong thế giới này rất mạnh, nhưng cũng chưa mạnh
đến nỗi áp đảo mọi thứ.
Nó được công nhận là thế lực mạnh nhất, nhưng càng giống như là một vị minh
chủ của thế giới này, các thế lực chư hầu yếu hơn phía dưới mặc dù ngoài mặt
phục tùng nó, nhưng thực ra cũng không quá e ngại nó.
Xem ra, sức uy hiếp và ảnh hưởng của Luân Hồi Thần Giáo trong thế giới này,
còn không lớn bằng Trật Tự Thần Giáo trong thế giới thực.
Ít ra, ở bên ngoài, không có một giáo hội và thế lực nào, dám công khai khiêu
chiến với Trật Tự Thần Giáo, cho dù muốn ra tay làm một vài "Chuyện mờ ám"
gì đó thì trước hết cũng sẽ tìm cách diệt khẩu và giảm sức ảnh hưởng của
chuyện đó xuống, không thể để cho Trật Tự Thần Giáo có lý do chính đáng để
can thiệp.
Thật ra thì việc này cũng rất dễ lý giải, cần phải cân nhắc đến việc Cánh Cổng
Luân Hồi mười năm mới mở một lần, và phải duy trì cái truyền thống này trong
suốt rất nhiều năm.
Bốn người thiếu niên có cùng tín ngưỡng, Karen đều để đám người Bart ký kết
khế ước với bọn họ, lại chuẩn bị xây dựng một thành trấn chịu sự ảnh hưởng
của Trật Tự Thần Giáo ở thế giới trong Cổng này, để dự bị một nơi cho các
người tham gia thí luyện tiếp theo của Trật Tự lựa chọn.
Như vậy, mỗi một đợt người tham gia thí luyện của Luân Hồi Thần Giáo tiến
vào trong Cổng, mục tiêu lựa chọn hàng đầu hoặc là nói mục tiêu nhất định phải
chọn sẽ là ai chứ? Khẳng định cũng là những thần quan của Luân Hồi Thần
Giáo trong thế giới này.
Cho nên, Luân Hồi Thần Giáo trong Cổng tương đương với một bụi hẹ sẽ được
cắt sau một khoảng thời gian, những linh hồn tinh anh có thiên phú và có thực
lực, đều sẽ bị cắt đi, điều này khiến cho sức mạnh của Luân Hồi Thần Giáo ở
trong Cổng chỉ có thể xem như là thế lực "Lớn", nhưng lại không có tính áp
đảo.
"Cho ta biết vị trí của Đầm Nước Tưởng Niệm."
"Được rồi, xin ngài chờ một lát."
Sau khi nhận được vị trí cụ thể, Karen để Mas tiếp tục nghỉ ngơi.
Cân nhắc đến muốn việc cần thu hoạch đồ ăn và nghỉ ngơi dưỡng sức, cho nên
Karen dự định dừng chân nghỉ ngơi một ngày ở chỗ này.
Điều này có được là nhờ vào việc hoàn thành mục tiêu ở thành Hesse và Hang
Đá Hắc Ám với hiệu suất tốt, tiết kiệm được một quãng thời gian rất lớn.
Có điều, để Karen cảm thấy có chút chần chờ đó chính là Thung Lũng Rực
Cháy và Đầm Nước Tưởng Nhớ mặc dù không cùng một phương hướng, nhưng
dùng vị trí hiện tại của mình làm điểm xuất phát, tiến về Đầm Nước Tưởng
Niệm, thật ra lại là đang kéo gần khoảng cách với Thung Lũng Rực Cháy.
Cũng may, dù vậy những vẫn xem như còn trong phạm vi an toàn.
Karen quyết định tiến về Đầm Nước Tưởng Niệm, bởi vì có thể cũng không có
nhiều nơi để anh chọn lựa, khu vực này, vẫn là quá vắng vẻ.
Sau khi chỉnh đốn trạng thái một ngày, cả đội một lần nữa xuất phát, toàn bộ đội
ngũ tinh thần và thể lực đều có thay đổi rất lớn, mọi người thay phiên dùng
thuật pháp để tăng tốc, hiệu suất đi đường được tăng lên rất lớn, điều này cũng
là lý do mà bọn họ rất khó tìm được vật cưỡi thích hợp, tốc độ của bọn họ bây
giờ đều nhanh hơn so với phần lớn các loại xe cộ.
Trừ phi có đủ số lượng chim ưng như của Kỵ Sĩ Đoàn, nếu không coi như cho
bọn họ ô tô và đầy đủ nhiên liệu, bọn họ cũng sẽ không sử dụng, bởi vì ở đây
vốn cũng chả có con đường đàng hoàng nào để có thể chạy xe.
Cuối cùng sau khi trải qua một đoạn đường bôn ba, cả đội bò qua một ngọn núi,
đứng ở trên đỉnh núi, có thể nhìn ra phía xa xa trước mắt là một hoang mạc, vị
trí trung tâm của hoang mạc, có một đầm nước óng ánh, giống như là một chiếc
gương được khảm ở đó.
Karen uống một hớp nước, mím môi, nói với người bên cạnh: "Sắp đến rồi!"
-
"Ta cảm thấy miêu tả chi tiết về chỗ đầm nước này có chút thiếu sót." Ngài
Bede nhắc nhở.
"Tôi cảm thấy như thế đã đủ rồi." Piaget kiên trì nói, "Trong lúc miêu tả chân
dung của Thần, chúng ta hẳn phải càng chú trọng về sự rung động tâm thần mà
hình ảnh của Thần mang lại, có rất ít người sẽ cẩn thận quan sát chi tiết liên
quan đến Thần, điều này trong lúc vô thức sẽ mang đến cảm giác rất bất kính."
"Không không không, cậu không thể dùng thủ pháp nghệ thuật bình thường để
mang vào trên tranh vẽ tường được, hàm nghĩa của tranh vẽ trên tường không
chỉ để tô đậm không khí thần thánh, nó còn có tác dụng ghi chép.
Đối với Bích Thần giáo chúng ta mà nói, tranh vẽ trên tường là một loại vật dẫn
để kể chuyện, nó tựa như là một bộ sách sử, dùng hình thức của hội họa, để ghi
chép càng nhiều nội dung hơn chữ viết.
Còn có một điểm chính là, nội dung của tranh vẽ trên tường càng khó sửa chữa
hơn là chữ viết.
Thần thoại tự thuật của các đại Thần Giáo sớm đã bị sửa chữa không biết bao
nhiều lần, tái bản biết bao nhiêu quyển, nhưng tranh vẽ trên tường lại rất khó bị
thay đổi, bọn chúng, mới là người ghi chép trung thành nhất với lịch sử.
Cho nên, cậu chỉ có thể là miêu tả cẩn thận, cẩn thận đến nỗi người đời sau có
thể thông qua các chi tiết trong bức tranh của cậu mà "Đối thoại" cùng với cậu,
biết cậu muốn nói điều gì cho họ và điều mà họ muốn biết."