"Con chó ngu nói, trong loại hoàn cảnh này, không rõ nó vẫn còn tồn tại hay
không, như vậy rất có thể nó thật sự vẫn tồn tại."
"Ừm."
"Karen, cậu phải cẩn thận đấy, con chó ngu nói sau khi cậu ký kết khế ước xong
thì ngay lập tức rời khỏi đó rồi đến gần các điểm dịch chuyển, nếu như đến lúc
đó thật sự xảy ra chuyện, có thể dịch chuyển ra ngoài sớm một chút càng tốt."
"Được rồi, tôi đã biết."
"Vậy cứ như vậy đi, ta thật rất buồn ngủ rồi, đi ngủ đây, ngủ ngon, bé Karen
thân yêu."
"Ngủ ngon."
"Phốc • • "
Pall trực tiếp ngã xuống trên nệm, trong nháy mắt tiến vào trạng thái ngủ say.
Kevin đi tới, dùng miệng chó ngậm lấy mép chăn, nhẹ nhàng đắp lên giúp Pall.
Sau đó, nó đi vào trong phòng của Alfred, đẩy cửa ra, trông thấy Alfred đang
ngồi ở bên trong mà không ngừng miệt mài nghiên cứu bút ký.
"Gâu!"
"Báo chí? Ở trong cái hộp kia kìa."
Kevin đi đến trước cái hộp, trực tiếp dùng móng vuốt đẩy cái hộp ngã xuống,
đống báo ở trong tràn ra trên đất. Alfred thấy thế thì đứng người lên đi tới gần,
ngồi xuống hỏi: "Ngươi đang muốn tìm cái gì sao?"
"Gâu Gâu!"
"Tin tức gần đây liên quan đến Luân Hồi Thần Giáo cũng không nhiều lắm, bên
phía Trật Tự Thần Giáo có vẻ như muốn để cho quan hệ giữa hai bên hạ nhiệt
xuống một chút, trên « Tuần Báo Trật Tự » cũng không có nhiều nội dung liên
quan đến Luân Hồi Thần Giáo."
"Gâu Gâu!"
"Tin tức về Bích Thần Giáo? Có, ta có nhìn thấy, kỳ báo gần nhất có nhắc đến,
để ta tìm cho ngươi xem, ở chỗ này “Gần đây, Trật Tự Thần Giáo triển khai
hoạt động trấn áp nhiều điểm truyền giáo quan trọng của các Tà Giáo, phá huỷ
nhiều hang ổ của các Tà Giáo … trong đó, có 11 chỗ thuộc về Bích Thần Giáo."
Kevin cúi đầu cẩn thận đọc tin tức, sau đó ngẩng đầu, mặt chó nghiêm túc.
"Có việc gì?"
"Gâu gâu gâu!"
"Ý của ngươi là, gần đây hoạt động của Bích Thần giáo cực kỳ nhộn nhịp,
đương nhiên, đúng là nhộn nhịp so với lúc trước rất nhiều, lúc trước bọn họ đều
rất là khiêm tốn, gần đây lại có vẻ rất kiêu ngạo, bằng không thì cũng sẽ không
dẫn đến việc Trật Tự Thần Giáo đi trấn áp như vậy."
Vị trí của Bích Thần giáo xếp ngay sau Ánh Sáng Thần Giáo trên xếp hạng về
các mục tiêu cần bị trấn áp của Trật Tự Thần Giáo, có điều với điều kiện tiên
quyết là bọn họ đừng có nhảy nhót quá nhiều.
Dù gì thì đối với Trật Tự Thần Giáo mà nói, trấn áp Bích Thần giáo là một loại
hành động không có mục đích chính trị gì chính xác, bởi vì Bích Thần Rylisa là
do tự tay Thần Trật Tự trấn áp.
"Có chuyện gì xảy ra rồi sao?"
Sau đó, sau một hồi "Gâu gâu gâu" liên tục, Kevin kể lại về cuộc "Trò chuyện"
lúc nãy giữa Karen và Pall.
Bởi vì mỗi tiếng "Gâu" có thể ẩn chứa rất nhiều nội dung, mà Alfred có thể
nghe hiểu tiếng chó, cho nên rất nhanh đã nghe hiểu câu chuyện.
"Vậy thì thật sự quá nguy hiểm, đừng nói là dấu ấn tinh thần của ngươi, ngay cả
bản thân ngươi bây giờ, nếu như cho ngươi thêm càng nhiều sức mạnh, chúng ta
đều sẽ không yên tâm về ngươi."
Kevin: "… "
"Thật có lỗi, giữa chúng ta hoàn toàn có thể nói những lời này, đúng không."
Kevin liếc mắt nhìn Alfred.
"Vậy mục đích ngươi hỏi thăm về Bích Thần giáo là vì cái gì? Bích Thần Rylisa
đã bị Thần Trật Tự phong ấn, cũng không có khả năng kẻ đang đẩy Cánh Cổng
Luân Hồi ra lúc này là Bích Thần chứ?"
"Gâu gâu gâu!"
"Ngươi nói bà ta lúc trước đã từng được triệu hồi, cho nên trên lý thuyết thì
người thức tỉnh đầu tiên, rất có thể là bà ta?"
Ở Ruilan, vợ của Piaget là Lynda từng thử triệu hồi Bích Thần Rylisa, nhưng
cuối cùng đã thất bại.
"Nhưng bà ta sao lại có thể xuất hiện bên trong Cánh Cổng Luân Hồi được cơ
chứ?"
"Gâu."
"Ngươi nói chuyện này có liên quan đến ngươi? Liên quan như thế nào?"
"Gâu."
"Cái gì, ngươi nói ngươi đã từng mang Bích Thần bị Thần Trật Tự phong ấn,
lén lút chuyển đén chỗ của Thần Luân Hồi?"
-
"Ta thích Luân Hồi Cốc, bởi vì ở nơi này, tràn ngập những bị kịch của sinh
mệnh, có thể để chúng ta dễ dàng tìm đến sự đồng cảm trong nghệ thuật.”
"Ngài Bede, xin ngài tập trung một chút, bộ phận trên mặt của người đàn ông
trên bức tranh của ngài có chút lệch rồi."
"A, cậu còn không biết xấu hổ mà nói ta sao, Piaget, cậu có thể vẽ cho vị trí
trước ngực của người phụ nữ kia căng tràn lên một chút hay không? Tranh như
thế này treo lên thì làm sao thu hút khách hàng được?"
"Sẽ có người thích nhỏ nhắn."
"Nhưng ông chủ của phòng vẽ tranh này chắc chắn sẽ không thích, hắn ta sẽ
xem đây là cái cớ để cắt xén tiền công của chúng ta đấy."
"Chúng ta phải ở chỗ này đợi thêm bao lâu nữa?" Piaget hỏi.
"Sớm thôi, sắp rồi, cậu phải nhẫn nại một chút, ai bảo trên người chúng ta thiếu
phiếu điểm chứ, ở trong Luân Hồi Cốc này ngay cả việc ăn cơm cũng phải dùng
phiếu điểm, đáng đời phiếu Luân Hồi bây giờ bị mất giá càng kinh khủng hơn."
"Thưa ngài Bede, một tháng trước ngài cũng nói với tôi y như vậy. Bây giờ
không phải Cánh Cổng Luân Hồi cũng đã mở ra rồi sao?"
"Đây là tiết mục cố định mỗi mười năm một lần. À không, lần này thì không
phải."
Ngài Bede đứng người lên, đi đến phía trước một bức tranh được bao phủ bởi
một lớp vải trắng, trong lòng đầy sự thâm tình nói:
"Vẽ tranh chân dung cho khách làng chơi ở Luân Hồi Cốc để mưu sinh cũng
đáng, chờ đợi ở nơi này cũng đáng, bởi vì, chúng ta sẽ chứng kiến điều thần kỳ
xảy ra, bây giờ, tín đồ Bích Thần Giáo ở các nơi đã tiến vào trạng thái cảm xúc
hưng phấn và kích động."
Nói xong, ngài Bede giật tấm vải trắng xuống.
Bên trong bức tranh vẽ về một Cánh Cổng lớn đầy uy nghiêm, một người phụ
nữ cao lớn khổng lồ đang dùng hai tay của mình đẩy Cánh Cổng ra, bước ra từ
bên trong. Ngài Bede đặt hai tay trước ngực, hít sâu một hơi, vốn lúc này đã
không có phiếu điểm để mua rượu đỏ nữa nhưng ông ấy như chìm vào trong
cảm giác mê say:
"Ai sẽ nghĩ đến, ai có thể nghĩ đến … Trong kỷ nguyên Chư Thần không xuất
hiện, người đầu tiên thức tỉnh, lại là Bích Thần vĩ đại của chúng ta!"