Số 13 Phố Mink

Chương 1196: Vị Thần thứ nhất trở về (2)




"A, định vị được vị trí rồi, cái này cũng không nói cho cậu biệt cụ thể vào lúc

này được, quá phức tạp, cậu cũng không có thời gian suy nghĩ về cái này ở đây,

để ta nói thẳng với con chó ngu."

Chốc lát, Pall lại mở miệng nói: "Ồ, con chó ngu nói nó biết vị trí hiện tại của

cậu, còn hỏi cậu vì sao sẽ chạy tới nơi này, nơi này chắc là chỗ hẻo lánh hoang

vu nhất của cả thế giới này."

"Chúng ta là bị dịch chuyển đến nơi này, điểm dịch chuyển ở trong khu vực

này."

"Là người của Luân Hồi Thần Giáo giở trò sao?"

"Tôi suy đoán là như thế này."

"Thật sự là một đám quỷ hẹp hòi, nhưng mà, Karen, có một tin tức tốt và một

cái tin tức xấu phải nói cho cậu, cậu muốn nghe cái nào trước?"

"Tin tức tốt."

"A, tin tức tốt đó là con chó ngu nói gần khu vực hiện tại của cậu, dưới lòng đất

có một tòa cung điện, vị trí ở phía đối diện với Xám Nguyệt tiến về hướng ba

giờ … cứ đi mãi, sẽ nhìn thấy một khu thung lũng đất đá khô cằn, hơi nóng bao

trùm khu vực đó có lẽ đến bây giờ vẫn còn.”

"Hình như tôi biết khu vực đó, nơi đó bây giờ gọi là Thung Lũng Rực Cháy, là

một cái khu linh hồn quần cư, cũng là địa điểm tiếp theo tôi sẽ đến."

"A, phải không, vậy thì thật sự là quá trùng hợp, con chó ngu này, tại sao ngươi

lại sùi bọt mép thế, ngươi mau nói đi, bây giờ phải làm cái gì đây!"

"Tin tức xấu thì sao?"

"Tin tức xấu đó là, cung điện đó chính là nơi mà Ranedal từng dùng để nghỉ

ngơi trong Cánh Cổng Luân Hồi.

"Ranedal?”

Thoáng một cái đã thay đổi xưng hô, còn để Karen phải phản ứng một hồi,

Ranedal không phải cũng là Kevin sao?

"Đây là, tin tức xấu?"

"Ừm, con chó ngu nói đây là tin tức xấu, mà lại, ta cũng cảm thấy đâu là tin tức

xấu, bởi vì con chó ngu nói năm xưa để thuận tiện cho việc đổ rác, nó có để lại

không ít con rối giúp việc ở trong cung điện kia, đều là do gia tộc Voss "giúp

đỡ" chế tạo, vì thế mà nó còn từng bắt giữ một vị tổ tiên của gia tộc Voss rồi

dùng roi gia đánh người ta ba năm, đối phương mới rốt cục chịu thua mà đáp

ứng.

Mặt khác, nó còn để lại một dấu ấn tinh thần của chính mình, nếu như dấu ấn

tinh thần kia còn không có bị xóa đi mà nói, như vậy bây giờ chắc hẳn nó vẫn

còn tồn tại."

Karen hiểu rõ vấn đề được một chút.

"Cho nên, Karen, cậu nên sửa đổi kế hoạch và lộ trình của mình một chút đi,

không nên tiếp tục đi về hướng bên đó, nếu như tòa cung điện kia đã sớm bị phá

hư, mọi thứ bên trong đều trồi ra ngoài thì qua nhiều năm như thế, chắc là đã

sớm không sao. Nhưng nếu như tòa cung điện kia đến bây giờ vẫn còn bị bịt

kín, thì số con rối làm công việc vận chuyển rác và dấu ấn tinh thần phụ trách

việc điều hành công việc vẫn còn tồn tại.

Trên lý luận mà nói, chờ tới khi tới gần cung điện, cậu sẽ bị nó cảm ứng được,

sẽ vô ý thức mà cho rằng bản thân trở về, nó sẽ thức tỉnh! A, trời ạ, chuyện này

quá đáng sợ rồi, meo!"

Karen hít sâu một hơi, nói: "Đúng vậy, chuyện này quá đáng sợ."

Dựa theo nếu lý giải theo người bình thường, đây cũng là một cơ hội lớn, một

cơ hội tốt để lấy được di vật năm đó của Ranedal, coi như chỉ là một nơi mà

thân nghỉ lại, đồ vật bên trong cũng sẽ vô cùng quý giá, nhưng sự thật cũng

không phải như vậy.

Tựa như là dấu ấn tinh thần mà ông lão hệ Ánh Sáng kia để lại trong phòng sách

của mình, chắc hẳn là có giữ phần lớn ký ức và tính cách của bản thể.

Một cái dấu ấn tinh thần hoàn chỉnh, trên một trình độ nhất định, thật ra chính là

một bản phân thân.

Thử nghĩ một chút, sau khi dấu ấn tinh thần của Ranedal năm đó tỉnh dậy, trông

thấy cơ thể có “mùi vị” của mình bị kẻ khác chiếm giữ, hắn sẽ có phản ứng như

thế nào?

Chẳng lẽ, ngươi còn muốn nói cho hắn biết, bây giớ quan hệ giữa ta và bản thể

của ngươi tốt vô cùng, ta cũng không cho nó ăn thức ăn cho chó, mà là cho nó

ăn thức ăn giống của người?

Tên Ranedal kia sẽ đối với chuyện này mà cảm động đến nỗi rơi nước mắt, đưa

tặng tất cả đồ vật có thể dùng ở bên người xem như quà cảm ơn hay là sẽ nổi

điên mà ngay lập tức tiễn ngươi lên đường?

Cho nên, khi biết Karen chuẩn bị vào trong Cánh Cổng Luân Hồi thì Kevin mới

không nói cho Karen biết chuyện bản thân nó có một chỗ dừng chân ở trong đó.

Bởi vì nơi đấy, không thể đi, mà lại là tuyệt đối không thể đi.

Nếu như không phải Pall sử dụng phương pháp định vị vị trí trong hoàn cảnh

đặc biệt thì Kevin cũng không biết ở cái thế giới trong Cổng rộng lớn đến như

vậy mà đám người Karen thế mà lại chạy đến cái khu vực vắng vẻ hoang vu đó.

Càng làm cho Kevin giật mình đó là trạm dừng chân tiếp theo trong kế hoạch lộ

trình mà Karen đề ra đó lại chính là đến gần khu vực của cung điện kia, cũng

chính là Thung Lũng Rực Cháy bây giờ.

"Ha ha ha, Karen, cậu biết không, con chó ngu lúc nãy vừa mới bị dọa đến cả

mặt tái mét đấy."

Chính mình mới là người hiểu rõ tính cách của bản thân mình nhất, Kevin biết

rất rõ tính cách của mình lúc trước là ngạo mạn và hống hách đến mức nào

trước khi bị phong ấn.

Nếu như Karen bị dấu ấn tinh thần trước kia của Kevin giết chết, vậy thì Kevin

muốn khóc cũng không biết phải tìm chỗ nào để khóc, không có Karen, nó thật

sự phải sống cả đời làm chó!

"Ta đã biết, ta sẽ sửa chữa kế hoạch, không đi đến khu vực đó nữa."

"A, đúng rồi, bé Karen này, bên trong Cánh Cổng Luân Hồi có loại tinh thạch

dùng làm tiền tệ."

"Cái này cô cũng biết sao? Để tôi kiếm một chút rồi mang về."

"Không không không, ý của ta là, chờ đến lúc cậu ra khỏi Cánh Cổng Luân Hồi,

có thể mua sắm một ít, ở Luân Hồi Cốc có bán, giá cả ở chỗ đó rẻ hơn, mà lại

trên chợ đen bây giờ không phải tỉ lệ hối đoái của Phiếu Trật Tự cao hơn Phiếu

Luân Hồi sao, thứ đó có thể hấp thụ năng lượng linh hồn từ bên trong chúng, ta

và Kevin đều cần, gần đây nó cũng ăn rất nhiều thuốc bổ, có điều hiệu quả

không tốt bằng ta, chỉ có điều mập hơn một chút, chở ta đi một hồi đã lè lưỡi

thở rồi."

"Pall, cô nói có khả năng là vì cô…."

"Im ngay!"

"Béo một chút cũng không có việc gì, chờ đến lúc mùa đông còn có thể chống

lạnh tốt, dù sao thì một con mèo, mập mạp cũng rất đáng yêu."

"Vấn đề là cái cơ thể mèo này thật ra chính là bản thể của ta, có nghĩa rằng nếu

như bây giờ ta trở nên béo phì, thì đến khi quay trở về làm người, thì nó cũng sẽ

…"

"Cũng rất tốt mà, tổ tiên càng béo tròn, gia tộc sẽ càng thịnh vượng."

"Hừ!"

"Bây giờ kế hoạch của tôi vẫn rất thuận lợi, mặc dù nơi này hơi vắng vẻ một

chút, có ít lựa chọn hơn rất nhiều, nhưng thứ cần tìm đều đã tìm được, hiện tại

tôi chỉ còn phải đi đối mặt với Fornites không biết sẽ xuất hiện vào lúc nào để

tranh giành cơ thể với tôi."

"Karen cậu biết không, ta vừa thuật lại lời mà cậu nói cho con chó ngu nghe,

trong nháy mắt con chó ngu lập tức lại trở nên hưng phấn, ha ha ha ha!"

"Mọi người ở trong nhà thật tốt, chờ tôi trở về."

"Cậu còn bao lâu nữa mới trở về?"

"Không biết, lần này thời gian xuất hiện của Xám Nguyệt, sẽ kéo dài gần hai

tháng, dài hơn thông thường."

"A, như vậy sao, a, con chó ngu này, mặt ngươi tại sao lại sợ đến nỗi tái mét

nữa rồi?"

"Kevin thế nào rồi?"

"Con chó ngu này, mau sủa đi, ta đã cảm thấy buồn ngủ, ta sắp đến giới hạn

rồi."

Karen kiên nhẫn chờ đợi, lần này thời gian mở ra của Cánh Cổng Luân Hồi dài

một cách bất ngờ, Kevin có vẻ như biết được chút tin tức gì đó.

"Karen."

"Ừm?"

"Con chó ngu nói, điều này rất có thể có nghĩa rằng, trong cửa có người, đang

thử đẩy Cổng ra."

"Đẩy Cổng, ai chứ?"

Ai có thể đẩy ra được Cánh Cổng Luân Hồi?

"Con chó ngu nói, lúc đầu nó có giúp Thần Luân Hồi làm việc đổ rác, nhưng có

nhiều thứ, là tự tay Thần Luân Hồi đi làm, không cho nó hỗ trợ, sẽ càng không

cho nó biết."

"Bên trong Cánh Cổng Luân Hồi, chả lẽ còn có Thần sao?"

Không đúng … nếu nói thế cũng không thích hợp, bởi vì nếu dấu ấn tinh thần

của Ranedal vẫn còn tồn tại, Tà Thần cũng tính là Thần