Thấy cảnh này, Karen không khỏi vỗ nhẹ cái trán, nói: "Yên tâm, phương diện
tiền hoa hồng vẫn sẽ có, ta …"
Lúc này, Karen mới ý thức tới, mình và những người khác cũng không có loại
tinh thạch tiền tệ của thế giới này, mà phiếu điểm trên người mình, thì cũng
không thể sử dụng.
"Ở chỗ của tôi có tinh thạch." Phu nhân Ganfusen mang theo một cái túi đi tới
nói, "Tôi nghĩ cũng đủ rồi..."
Nói xong, phu nhân Ganfusen mở ra túi ra, lấy ra từ bên trong một tảng đá óng
ánh, phía trên tỏa ra năng lượng linh hồn đậm đặc. Cô bé Naphthalene sau khi
trông thấy viên đá này thì cả người đều ngây dại, lẩm bẩm nói: "Tinh thạch
phẩm chất cao nhất!"
Phu nhân Ganfusen nhìn về phía Naphthalene, cười hỏi: "Ta nghĩ, số này chắc
hẳn là đủ để thanh toán chi phí sinh hoạt của chúng tôi ở thôn Tajima, mà lại,
coi như cô đi đến cả ba khu thành để nhận tiền hoa hồng, cũng không thể nhiều
hơn chừng này."
"Đúng vậy, phu nhân, ngài nói đến đúng, nhưng mà đoàn người của các vị đến
thôn chúng tôi sống cũng không cần tốn nhiều tinh thạch đến như vậy."
"Ở chỗ ta vẫn còn, ta không chỉ mang theo trên người, còn chôn giấu ở rất nhiều
nơi khác." Sau khi phu nhân Ganfusen nói dứt lời với Naphthalene xong lại
quay đầu nhìn về phía Karen, "Xin ngài không cần phải lo lắng về phương diện
này, chúng tôi có thể mình sắp xếp ổn thỏa cho chính mình."
"Chúng ta muốn tiếp tục hành trình, sau khi hành trình kết thúc, chúng ta sẽ
quay trở lại thôn Tajima, ta nghĩ đến lúc đó thì chúng ta sẽ mang theo đầy đủ
tinh thạch trở về."
"Không không không, ngài không cần lo lắng những việc này, chúng tôi cũng
không quá coi trọng những thứ này, niềm khát vọng lớn nhất của chồng tôi lúc
còn sống đó là đóm lửa của Trật Tự có thể tỏa sáng ở thế giới này, tôi nghĩ,
nguyện vọng của ông ấy hiện tại đã thực hiện được một nửa, tôi cực kỳ ước mơ
đến viễn cảnh tương lai mà ngài đã nói trước đây."
Cứ như vậy, Naphthalene không tiếp tục lên đường cùng với đoàn người của
Karen, mà là dẫn theo nhóm người của phu nhân Ganfusen cùng quay trở về
thôn Tajima. Bên phía Karen thì cho bốn người Ventura đủ thời gian để nghỉ
ngơi, sau khi tự chỉnh đốn nửa ngày, đội ngũ một lần nữa lên đường, hướng về
Hang Đá Hắc Ám mà xuất phát.
Bởi vì mọi người đã dần dần thích ứng với hoàn cảnh của thế giới này, cho nên
đoạn hành trình thứ hai càng nhẹ nhàng hơn, hiệu suất cũng càng cao hơn.
Tránh đi tất cả thôn làng ở ven đường, trên đường gặp được những nơi có mọc
trúc thì đều dừng lại một chút để đào măng, nhưng mà, sau khi lên đường rất
nhiều ngày thì số măng đem theo từ thôn Tajima, vẫn đã bị ăn sạch.
Dù vậy thì sau khi mọi người chia nhau số măng cuối cùng xong, trên mặt ai
cũng không cảm thấy kinh hoảng, trái lại đều bày ra một loại cảm giác "Giải
thoát". Cho dù hoa quả ăn có ngon hơn đi nữa, dùng nó ăn thay cơm, ăn một lần
suốt mười ngày, nếu là ai thì cũng sẽ nổi điên.
So với việc chịu đói, bọn hắn càng chán cái thứ măng hương vị ngon lành này!
Không có cách nào khác, tiếp đó trên đường đi, đám người không thể không
vừa tiêu hao đồ ăn mang theo trong ba lô vừa tìm kiểm những loại thực vật khác
cùng loại với măng có thể ăn được.
Cuối cùng, thật sự tìm ra được một loại, là một loại chuột đồng.
Xương của loại chuột này không phải màu trắng mà là màu đen, cũng không
biết là vì nguyên nhân gì, để cho "Độc tố" mà nó thu gom được toàn bộ đều
ngưng tụ lại ở trong xương cốt, khiến cho thịt của nó trái lại là vô hại.
Đám người bắt được không ít chuột, lột da bỏ xương sau đó nướng lên.
Đến lúc mùi thơm của thịt tỏa ra, cho dù là những cô gái trong đội cũng bỏ đi sự
thận trọng của mình mà bắt đầu hưởng thức món thịt chuột nướng ngon lành
này. Karen gỡ một miếng thịt đưa vào trong miệng, hương vị còn có mang theo
một chút đắng chát của than củi.
Chỉ có thể nói hoàn cảnh đặc thù cũng dẫn đến chuột cũng có điểm đặc thù, ừm,
nếu không nó cũng không có cách nào sinh sống ở nơi này, tóm lại, điều này
khiến cho chất lượng cũng như khối lượng của thịt bị giảm xuống rất nhiều.
Nhưng sau khi thưởng thức đồ nướng, cho dù vị thịt vốn cũng rất nhạt, nhưng
điều này cũng đủ khiến cho mọi người kích động điên cuồng. Cứ như vậy, tiếp
đó đám người vừa lên đường vừa phụ trách bắt chuột trừ hại.
Nửa đường, Karen cũng sẽ ăn thử một chút đồ ăn cố ý trộm từ trong mấy ngôi
làng, anh muốn lựa chọn một vài loại đồ ăn có lượng độc tính nhỏ nhất, đây là
sớm chuẩn bị cho tình huống cực đoan nhất.
Rốt cục, đã đến Hang Đá Hắc Ám, dựa theo lệ cũ, đám người không có bước
vào trong phạm vi của Hang Đá trước, mà là lựa chọn cắm trại ở khu vực
ngoài."Các người nói thử xem, một vài người thí luyện khác giống như chúng ta
sau khi vào đây thì họ sẽ ăn gì nhỉ?" Pacio hỏi.
"Có lẽ bọn họ mang theo rất nhiều đồ ăn thì sao?" Bart nói.
"Nhưng ba lô cũng bọn họ cũng không khác biệt mấy với chúng ta mà, cũng
chưa chắc có thể đem nhiều hơn chúng ta được bao nhiêu đồ ăn." Pacio phản
bác. Muri mở miệng nói: "Có lẽ bọn họ có điểm tiếp tế trong Cổng, rốt cuộc thì
trong thế giới này thì thế lực của Luân Hồi Thần Giáo là độc quyền."
"Chờ đến khi chúng ta trở về sau chuyến đi này, chắn chắn phải ghi thêm một
điều, đó là trước khi vào trong Cánh Cổng Luân Hồi, phải mang theo nhiều đồ
ăn." Digart cười nói, "Sớm biết là như thế này, tôi đã mang theo khô cá, thịt
xông khói vào theo."
Karen đáp lại nói: "Có lẽ trong ba lô của bọn họ cũng không phải mang thức ăn
theo, mà là mang theo thuốc giải độc."
Nghe nói như thế, tất cả mọi người đều trầm mặc, bởi vì bọn họ cảm thấy cái
suy đoán này của đội trưởng, rất có lý.
Nơi này không phải là thiếu đồ ăn, mà là đồ ăn ở nơi này thường mang theo độc
tố ảnh hưởng đến cơ thể người sống, mang theo thức ăn vào đây thì khá phiền
phức, cũng không tiện cho việc di chuyển, nhưng nếu như chỉ mang theo thuốc
giải vào đây thì dễ dàng hơn nhiều.
Đồ ăn thì dùng nguyên liệu tại chỗ, nấu thành một nồi rồi ném một viên thuốc
giải vào để hóa giải độc tính, sau đó có thể ăn trực tiếp, có lẽ giá trị dinh dưỡng
sẽ bị mất đi rất nhiều, nhưng điều này lại đáng là gì?
Muri mím môi, nói: "Cho nên là bởi vì hệ thống tình báo có sai lầm, không để ý
đến vấn đề mang tính cơ sở này."
"Bây giờ nói những điều này cũng đã chậm, cũng không kịp sửa đổi, trừ phi
chúng ta có thể lập tức gặp được tiểu đội thí luyện của Luân Hồi Thần Giáo, sau
đó cướp đoạt đồ đạc của bọn họ, nhưng mà thứ nhất là lần này bản thân chúng
ta đã bị ném đến một chỗ rất hẻo lánh, thứ hai ta cảm thấy chủ động khiêu khích
bọn họ ở thế giới trong Cổng, cũng không phải là một việc làm rất sáng suốt.
Dù vậy thì trong lúc ta vừa ra ngoài quan sát khu vực Hang Đá, phát hiện ở đó
mọc ra một loại thực vật có dạng khá giống với đốt trúc, ngày mai chúng ta có
thể thử đào lên xem có ăn được không.
Hiện tại, mọi người có thể nghỉ ngơi, người phụ trách ca gác đêm nhất định phải
mở to hai mắt, ta tin tưởng tín đồ bản xứ của Luân Hồi Thần Giáo nơi này, chắc
chắn là đang điên cuồng tìm kiếm chúng ta."
Dựa theo phép tính thời gian thì vào sáng ngày thứ hai, Karen dẫn đầu nhóm
bốn người Bart, Ventura, Illaman và Dehmel chính thức bước vào trong Hang
Đá Hắc Ám, bọn họ cũng không ngụy trang gì cả, cho nên khi những linh hồn ở
phía ngoài phát hiện sự xuất hiện của bọn họ, từng cái đều hoàn toàn ngây dại.
Ngay sau đó, thì nghe được âm thanh hô báo:
"Các ngài Điềm Lành tự mình đến cửa!!!"