Muri hỏi: "Lão phu nhân, di chỉ của khu truyền giáo bị bỏ hoang kia, bây giờ
vẫn còn tồn tại sao?"
"Sau khi chồng tôi đến nơi đó, khu di chỉ ấy đạ bị san bằng triệt để, tất cả những
thứ có liên quan đến Trật Tự Thần Giáo, ở chỗ này, đều là một điều cấm kỵ, bọn
chúng hận không thể xóa sạch tất cả vết tích."
"À." Muri nhẹ gật đầu, chỉ vào bức tranh ở trong tay của Karen, "Vậy giá trị lưu
giữ của bức tranh này rất lớn, là bản sao cuối cùng." Karen thu bức tranh lại, để
vào trong ba lô của mình, sau đó lại nói lời cảm ơn với phu nhân Ganfusen một
lần nữa:
"Ta sẽ cố gìn giữ nó thật tốt."
"Không, ngài có thể tùy ý xử lý nó, chỉ cần ngài cảm thấy phù hợp, tôi tin tưởng
nếu chồng tôi còn sống cũng sẽ nói như thế." phu nhân Ganfusen hành lễ với
Karen, sau đó quay người đi qua bên kia để chăm sóc những người khác.
Đợi lão phu nhân đi rồi, Karen hỏi: "Giá trị lưu giữ rất lớn, có thể bán lấy phiếu
điểm sao?"
"Nó có một câu chuyện đầy đủ, nhất định có thể bán được phiếu điểm, bán cho
người sưu tầm trong nội bộ Thần Giáo chắc chắn sẽ được giá cả rất cao, đương
nhiên, nếu như bán cho những người sưu tầm bên ngoài Thần Giáo thì giá cả sẽ
càng cao hơn."
"Được bao nhiêu phiếu điểm?"
"Tùy vào mức độ nổi tiếng của câu chuyện, tôi cảm thấy giá gốc khoảng từ hai
mươi nghìn Phiếu Trật Tự trở lên."
"Quý giá như vậy sao."
"Anh thật sự dự định bán nó sao?"
"Không có, ta chỉ đùa vui một chút mà thôi, nhưng, nếu như giá là hai triệu
Phiếu Trật Tự, ta sẽ bán ngay."
"Anh rất thiếu phiếu điểm à?"
"Ừm, rất thiếu, trước khi cậu trốn nhà ra đi, có thể cân nhắc đem theo két sắt
của gia đình theo, làm như vậy thì có thể cắt đứt mối quan hệ với gia đình càng
thêm tận gốc.”
"Là ý kiến hay, nhưng tôi sợ đến lúc đó tôi không có cách nào còn sống mà đến
được thành phố York."
"Cậu nhìn xem, cậu vẫn đang chừa lại đường lui cho bản thân mình."
"Ha ha, có điều, anh có phát hiện một chuyện không, bức tranh lúc này, và tình
cảnh lúc trước có chút giống nhau, Thần Trật Tự Chi tuyển chọn bốn vị tùy
tùng, cậu cũng tuyển chọn bốn người thiếu niên."
Karen dừng một chút, hỏi: "Thì sao?"
"Anh không cảm thấy sự trùng hợp ngẫu nhiên này là một điềm báo cho sự may
mắn sao?"
"May mắn ở chỗ nào?"
"Nghĩa là hành trình tiếp theo của chúng ta sẽ nhận được sự phù hộ của Thần
Trật Tự."
"Đại biểu cho Trật Tự Thần Giáo và ý chí của Thần Trật Tự, Muri Benda, thành
kính quỳ xuống nghênh đón ngài Gaitanbert sử dụng cơ thể của ngươi; mà ngài
Mobiteng. Benda, trưởng hộ vệ của Đại Tế Tự tôn quý trung thành với Thần
Trật Tự, hi vọng ngươi có thể lên đường bình yên và nhanh chóng, không tạo ra
dù là nhiều một chút xíu khó khăn trắc trở trên con đường trở về của ngài
Gaitanbert."
Sau khi Muri nghe được mấy câu này thì ngây ngẩn cả người, lập tức giơ hai tay
lên, nói: "Tôi chỉ là đang kể chuyện cười, anh có cần phải nghiêm túc như vậy
không?"
"Trò đùa của cậu trong mắt ta, tựa như là một lời nguyền rủa."
"Thật có lỗi, thật xin lỗi, tôi vốn chỉ đang so sánh anh với Thần Trật Tự mà thôi,
mặc dù chúng ta đều rõ ràng đây không phải là sự thật, nhưng tôi cảm thấy thật
ra đây là một cách để ngợi ca bạn bè của mình."
Karen rất chân thành mà nhìn xem Muri, Muri bị nhìn đến nỗi vẻ mặt đã cứng
ngắc lại. "Xin cậu đừng khinh nhờn Thần."
"Được rồi, tôi đã biết, về sau sẽ không như thế nữa." Muri nghiêm túc cam
đoan. Lúc này, giọng của một bé gái xuất hiện, là Naphthalene.
"Các ngài Điềm Lành không định tiến vào thành Hesse nữa sao?"
Cô bé Naphthalene trong chuyến hành trình này có hai nhiệm vụ, một là làm
người dẫn đường, hai là thu lấy tiền hoa hồng sau khi vào thành. Thế nhưng mà
cô bé vừa mới biết được, các ngài Điềm Lành có vẻ như cũng không định vào
thành nữa.
Đây là bởi vì những người trong hai tiểu đội cần linh hồn có thuộc tính phù hợp
với điều kiện của thành Hesse, đã tìm được linh hồn thích hợp, có linh hồn của
bốn thiếu niên kia thì thành Hesse, đã không còn cần thiết.
"Đúng vậy, Naphthalene, chúng ta không có ý định tiến vào thành Hesse, nhưng
mà kế tiếp ta có một nhiệm vụ muốn giao cho em."
"Nhiệm vụ?"
"Ta hi vọng bây giờ em có thể dẫn dắt bọn họ, trở về thôn Tajima, cũng nói cho
ông nội em, cứ nói là ý của ta, hi vọng thôn Tajima có thể che chở và trông
chừng cho bọn họ, như vậy thì sau mỗi mười năm, mỗi lúc “điềm lành” xuất
hiện, tế đàn của thôn Tajima, cũng sẽ không còn quạnh quẽ nữa."
Thật ra Karen là đang có lòng tốt, về sau thôn Tajima là sẽ trở thành căn cứ
huấn luyện trong Cổng của Trật Tự Thần Giáo, mỗi một nhóm đều sẽ có người
tham gia thí luyện của Trật Tự Thần Giáo cố ý tới đây để lựa chọn linh hồn có
tín ngưỡng Trật Tự để ký kết khế ước linh hồn dưới sự chứng kiến của Xám
Nguyệt, đây chắc chắn là một con đường phát triển lâu dài, mấy chục năm tới,
nói không chừng thôn Tajima sẽ dần dần phát triển lớn mạnh thành một thành
trấn.
Nhưng trong lúc vô tình Karen cũng không để ý đến tư duy của cô bé này, ở
trong mắt cô, cô không chỉ không lấy được tiền hoa hồng, còn muốn mang về
thêm một đám dân tị nạn vướng víu. Cô bé rất gấp gáp, những ngài Điềm Lành
mà dân làng cô tốn công đào măng nuôi nấng, hình như muốn vứt bỏ thôn làng
của cô.
Nước mắt, bắt đầu xuất hiện trong hốc mắt của cô bé