"Được rồi, cảm ơn đội trưởng."
Ventura bắt đầu thu dọn đồ đạc, những người kia sau khi chết đi, cơ thể cũng
biến mất theo, nhưng quần áo và vũ khí còn rơi lại trên mặt đất, Ventura nhặt
chúng lên rồi ôm vào trong ngực.
Phương diện này, cậu ta đã xuất sư thành công.
Sau khi giải quyết xong chuyện ở nơi này, Karen mang theo Ventura bắt đầu trở
về, người trong thôn cũng bị tiếng động trước cửa thôn đánh thức, thôn trưởng
dẫn theo các thôn dân tìm kiếm đám người của các ngài Điềm Lành, Karen hiện
thân tiếp xúc cùng với thôn trưởng, làm sáng tỏ tình huống lúc trước.
Thôn trưởng sau khi nhìn thoáng qua mấy món đồ mà Ventura đang ôm trong
ngực, lúc này mắng "Đáng chết, là thợ săn tiền thưởng!"
Sau đó, thông qua lời kể của ông lạo, rốt cuộc Karen biết được lúc trước mình
đã gặp phải tình huống gì, đó là một tiểu đội thợ săn tiền thưởng.
Bọn họ lúc bình thường sẽ vào thành trấn lớn làm nhiệm vụ để kiếm thu nhập,
mà đợi đến lúc Cánh Cổng Luân Hồi mở ra mỗi mười năm một lần, các tiểu đội
thợ săn tiền thưởng sẽ ngay lập tức khuếch tán về các nơi tế đàn.
Gần mỗi một tế đàn, không phải là thôn làng thì sẽ là thành trấn, đều là có một
bộ tộc ngụ cư ở nơi đó, có chút giống như đang dựa vào trời mà ăn cơm.
Nếu như so sánh thôn Tajima với bên môi giới, như vậy thì các tiểu đội săn tiền
thưởng sẽ là bọn môi giới “đen.
Bọn họ sẽ cướp đi mối làm ăn, cướp đi một phần thù lao của những thôn làng
này, hoặc là dứt khoát bắt cóc đám “ngài Điềm Lành” để đem đi bán.
Tình huống mà Karen gặp phải tối nay rõ ràng là phía sau, đối phương hiển
nhiên là muốn dùng phương thức đánh lén để "Đi săn", chỉ tiếc bọn họ đánh giá
cao thực lực của mình, cuối cùng bị mình giết ngược.
"Sẽ còn có những tiểu đội thợ săn tiền thưởng khác sao?"
Đây là vấn đề mà Karen quan tâm nhất, bởi vì anh còn cần phải ở lại nơi này mà
chờ thêm 12 giờ, chờ đến khi tiểu đội Muri đến đây tập hợp.
"Sẽ không, thưa ngài, bởi vì nơi này của chúng ta rất vắng vẻ, tế đàn của một
nhóm Điềm Lành khác gần đây nhất có thể xuất hiện, thật ra cũng cực kỳ vắng
vẻ, cho nên số lượng tiểu đội thợ săn tiền thưởng đến đây sẽ rất ít, mà lại thực
lực của chúng cũng sẽ yếu hơn, ta cảm thấy, đến gần khu vực này để thăm dò
chắc hẳn cũng chỉ có một tiểu đội của bọn chúng."
Việc này giống như là chơi sổ xố, khu vực có tỉ lệ phần thưởng càng cao thì sẽ
càng bị nhiều tiểu đội ưu tú hơn chiếm đóng, những khu vực có tỉ lệ trúng
thưởng cực thấp kia, tựa như là những tế đàn vắng vẻ này, từ đời ông nội của
thôn trưởng cho đến nay cũng chưa từng thấy lại một nhóm Điềm Lành nào
xuất hiện, cũng chỉ có một vài tiểu đội nhỏ yếu không sức cạnh tranh mới đến
đây để thử vận may.
Có lẽ chính bọn họ lúc chạy đến đây cũng không hy vọng gì nhiều, nhưng càng
như vậy, từ những hành vi cử chỉ kỳ lạ của dân làng trong thôn mà phát hiện
đượcc mình trúng sổ xố, lập tức đã đắc ý mà không thèm suy nghĩ.
Karen vốn định dặn dò người thôn trưởng này quản lý thôn dân trong làng một
chút, nhưng nghĩ đến bọn họ còn đào măng giúp cho tiểu đội mình, muốn dừng
loại hành vi kỳ lạ này của họ cũng không có khả năng, cũng chỉ có thể bỏ qua
việc này.
Trở lại khu vực đồng cỏ, Mas đã bố trí xong trận pháp phòng ngự.
"Đội trưởng, cứu không nổi cô ta." Blanche rất là áy náy nói.
Ashley thì chỉ vào đồ vật trên đất nói "Sau khi chết đi thì cơ thể trực tiếp biến
mất, chỉ còn lại quần áo."
"Blanche, chuyện không liên quan tới cô."
Karen an ủi Blanche một chút, bởi vì chuyện này thật sự cũng không liên quan
đến cô, vấn đề có lẽ là do lúc đầu mình đã ra tay quá nặng.
"Bart, cậu ẩn nấp gần thôn để điều tra đi."
"Vâng, đội trưởng."
Bart lập tức lên đường rời khỏi đồng cỏ.
Ventura ngồi xuống, đặt những món đồ mang về ở trên mặt đất.
Ashley và Mas bu lại, cùng cậu ta kiểm tra và phân tích những chiếm lợi phẩm
này, cuối cùng cho ra kết luận là. Đều là những pháp khí được chế tạo đơn giản
từ các vật liệu bình thường, đem bán ở ngoài có thể đổi được phiếu điểm, nhưng
giá cả không cao, một đống lớn đồ như này còn không bằng lấy thêm hai gói
thuốc lá ở trong khách sạn.
Ventura vẫn bỏ đồ đạc vào trong túi của mình như cũ, dù sao thì cậu ta cũng
không sợ nặng, ít ra thì cũng bằng hai gói thuốc!
Trong một vùng đầm lầy, một con mãng xà ba đầu khổng lồ đang ngẩng lên,
ngó về hướng tây nam.
Ba cái đầu mở miệng ra, bên trong có ba cái đầu người.
Hai nam một nữ, hai đầu nam rất lớn, một cái thì vẻ mặt dữ tợn, một cái thì ánh
mắt gian xảo, còn cái đầu nữ ở giữa thì rất nhỏ, nhỏ đến nỗi không có quan hệ
gì trực tiếp với hai cái đầu hai bên, mà mắt lại đang nhắm nghiền, không hề có
động tĩnh gì, dáng vẻ của nó, giống như đúc với tranh tường vẽ về Fornites.
"Em trai, cảm ứng được sao".
"Em cảm ứng được."
"Đưa bọn chúng đến đây, chúng ta có thể đi ra, ha ha."
"Đúng vậy, vẫn là anh có mắt nhìn xa, không uổng công chúng ta nuôi dưỡng
người phụ nữ này lâu như vậy, từ đầu đến cuối để cô ta lưu lại một chút ít hoạt
tính cuối cùng mà không đến nỗi tiêu tán."
"Ta đã biết, bọn chúng sẽ đến đón cô ta."
"Thế nhưng mà anh à, sau khi chúng ta rời khỏi đây, làm như thế nào để đối mặt
với Trật Tự Thần Giáo "
"Còn có thể đối mặt làm sao nữa, chúng ta cũng chính là cô ta, chúng ta, đều là
Fornites!"
Bên trong một hang động tràn đầy dung nham, một con sư tử màu đen leo ra từ
trong dung nham, vung vẩy lông tóc của mình, tia lửa bắn tung tóe.
Ánh mắt của nó nhìn về phương hướng tây nam, rơi vào trầm tư.
"Ta là Gaitanbert.
Ta ca ngợi Thần Trật Tự
"Bốp!"
Một sợi roi da bỗng nhiên xuất hiện, quất mạnh vào người con sư tử, sư tử lúc
này bắt đầu cuộn mình, khí thế lộ ra trên người lúc trước hoàn toàn biến mất
không thấy gì nữa, chỉ còn lại sự sợ hãi.
Bóng dáng của một người phụ nữ xuất hiện ở trong hang động, nếu như Karen ở
chỗ này, sẽ phát hiện dung mạo của người phụ nữ này rất giống với Người Gác
Cổng Romir đã từng ra tay cứu mạng của Peder.
Ánh mắt của người phụ nữa lạnh lùng nhìn chằm chằm vào con sư tử, hỏi
"Ngươi lập lại một lần nữa, ngươi là ai."
Con sư tử lập tức mở miệng nói
"Ta là Gaitanbert. Simerson. Ta ca ngợi Thần Luân Hồi."