"Không nên nhìn nó viết cái gì và nói cái gì, nhìn nó làm cái gì, 6 đội, rất sớm
đã nói lên vấn đề.
Lúc trước có lẽ cũng không phải như vậy, lần này thành phần những người tiến
vào thí luyện phức tạp, cho nên chọn địa điểm khác nhau để tiến vào, lý do này
cũng rất hợp lý.
Kế hoạch ban đầu của chúng ta đó là hai tiểu đội sẽ tập trung cùng một chỗ, ba
nhiệm vụ, hoàn thành từ cao tới thấp, bây giờ đã đảo ngược, chứng minh rằng
phía trên thật ra biết rất rõ phải làm sao để điều khiển chúng ta làm việc.
Vốn dĩ cũng không cần trưng cầu ý kiến của chúng ta, bởi vì quy tắc là do bọn
họ quyết định."
"Vậy phải làm thế nào?"
"Sau khi tiến vào trong Cánh Cổng Luân Hồi, nếu như hai tiểu đội chúng ta
không xuất hiện cùng một chỗ, vậy thì chuyện thứ nhất cần phải làm đó là xác
định an toàn xung quanh, sau đó dựa trên điều kiện đã xác định an toàn thì lập
tức để trận pháp sư trong tiểu đội bố trí trận pháp truyền tin để kết nối liên lạc
thông tin, sau đó xác định vị trí lẫn nhau, kế tiếp hoặc là xác định địa điểm để cả
hai tiểu đội cùng tiến đến hoặc là một tiểu đội giữ nguyên vị trí, còn một tiểu
đội khác di chuyển."
"Được rồi, tôi đã biết."
Karen nhìn xem ánh mắt của Muri, đưa tay, khoác lên trên cổ Muri, đưa đầu
nghiêng qua phía bên tai.
Muri không phản kháng, để cho Karen đưa miệng đến bên tai của mình.
Karen vỗ tay phát ra tiếng, tạo ra một kết giới đơn giản.
Các đội viên chung quanh thấy thế, toàn bộ nghiêng người qua.
Karen nhỏ giọng thì thầm vào tai của Muri: "Nếu như Gaitanbert và Fornites
thật sự vẫn còn tồn tại, trước lúc Gaitanbert tìm tới cậu, đi đến bên cạnh ta, ta sẽ
có thể giữ được mạng của cậu."
Muri kinh ngạc nhìn xem Karen.
"Cậu không tin?"
"Tôi tin, mặc dù không có lý do gì để tin, nhưng nếu anh đã nói như vậy, tôi tin
rằng anh có thể làm được."
Muri cười, "Tôi chẳng qua là cảm thấy việc này có chút hoang đường, thần giáo
từ bỏ tôi, ông nội cũng từ bỏ tôi, mà cuối cùng người quyết định giúp tôi, lại là
anh. Anh có biết không, từ lúc ở trên biển, tôi dường như đã ở ngay biên giới
của sự lạc lối."
"Kiên định tín ngưỡng của cậu đi, Muri."
Karen buông tay ra, hai người kéo giãn khoảng cách, kết giới đơn giản bị loại
trừ, Karen nói với Muri, cũng như nói với tất cả mọi người ở đây: "Mặc kệ ở
nơi nào, mặc kệ vào lúc nào, các ngươi, mãi mãi cũng có thể tin tưởng vào Trật
Tự."
Xe ngựa dừng lại, phía trước, là một tòa đài cao, chỉ có điều là bậc thang của nó
cao đến mức kinh hãi, mỗi một bậc thang đều cao tới mấy chục mét, bọn chúng,
là nền móng của Cánh Cổng Luân Hồi.
Bart cảm khái nói: "Di tích của Thần, quả nhiên không phải là chuẩn bị cho
người thường."
Ashley trêu chọc nói: "Cũng giống như việc tính thực dụng càng thấp thì tính
nghệ thuật sẽ càng cao, không phải sao?"
Đám người bước xuống xe ngựa, bắt đầu xếp hàng.
Bên cạnh còn có hai chiếc xe ngựa lớn, một chiếc là của mười hai người bên
phía Luân Hồi Thần Giáo, chiếc còn lại là gồm người của 6 Thần Giáo chính
thống khác tạo thành một đội.
Khoảng cách giữa mỗi bên cũng không phải là rất xa, nhưng lúc này không có
người muốn chào hỏi.
Bên ngoài, còn có rất nhiều người, thần quan của các Thần Giáo, phóng viên
ngoại trú. Còn có rất nhiều tín đồ của Luân Hồi Cốc, một mảng lớn đen nghịt
người, mỗi một lần Cánh Cổng Luân Hồi mở ra, ngày này đối với các tín đồ
Luần Hồi mà nói thì đều là một ngày lễ cực kỳ quan trọng
"Đùng! Đùng! Đùng! Đùng!"
Nhịp trống nặng nề vang lên.
Mặt đất phía trước bắt đầu sụp đổ, năm tên người khổng lồ màu trắng bạc đứng
lên từ dưới đất, con mắt của những người khổng lồ tuy mở ra, nhưng trong hốc
mắt chỉ có một màu xám xịt.
Phía sau lưng của bọn chúng có gắn một chiếc lồng kim loại, là một chỗ ngồi.
Bart mở miệng nói: "Vũ khí chiến tranh của Luân Hồi Thần Giáo... Kẻ Khổng
Lồ Lạc Lối."
"Lúc chiến tranh có từng xuất hiện không?" Karen hỏi.
"Đã từng xuất hiện, ở một khu thánh địa, từng xuất hiện mấy chục con, nhưng
Luân Hồi Thần Giáo tựa hồ đã quên mất làm sao để phối hợp sử dụng bọn
chúng, vậy mà để cho mấy chục con cùng chủ động lao về phía Kỵ Sĩ Đoàn của
chúng ta để tấn công, ngay cả áo giáp cũng không mặc lên cho bọn chúng.
Sau đó, chạy được nửa đường thì bị máy bắn đá bắn thành một đống thịt băm,
một chút hiệu quả cũng chả có."
Lúc này Mas phụ họa nói: "So với trận pháp bị thất truyền, nghệ thuật chiến
tranh bị thất truyền thì càng nghiêm trọng hơn."
Bart mở miệng nói: "Đúng vậy, nghệ thuật chiến tranh cho dù có biến chúng
thành câu chữ mà ghi lại ở trong sách vở, cũng rất khó phát huy ra hiệu quả thật
sự, thậm chí nếu không cẩn thận, sẽ còn có tác dụng ngược."
Karen hỏi: "Vậy chiến tranh lần trước..."
Bart nhỏ giọng nói: "Đội trưởng, tôi có nghe cha tôi đề cập đến một câu, trong
"Ngày đầu chiến tranh”, ngay cả đoàn trưởng đều cần phải báo cáo tình hình
của cuộc chiến cho người khác, ngài cảm thấy, có thể để cho đoàn trưởng hiện
tại của Kỵ Sĩ Đoàn phải nghe theo chỉ huy, sẽ là ai đây?"
Để cho các quan chỉ huy có kinh nghiệm chíến tranh đã chết đi không biết bao
lâu mà phục sinh... Để chỉ huy cuộc chiến bây giờ.
Cho nên, Kỵ Sĩ Đoàn thứ nhất không chỉ có cất giữ sức mạnh của Trật Tự Thần
Giáo... Mà còn có kinh nghiệm và trí tuệ.
Năm người khổng lồ màu bạc đưa lưng về phía đám người, sau khi ngồi xổm
xuống thì nghiêng người về phía trước, đặt cái trán xuống mặt đất, hai tay lật
nghiêng, lòng bàn tay hướng lên đặt sát dưới mặt đất, tạo thành một lối đi từ
lòng bàn tay theo lên cánh tay rồi đến chỗ ngồi phía sau lưng.
Năm người khổng lồ, tương ứng với năm tiểu đội.
Karen và Muri liếc nhau về sau, sau đó mỗi người dẫn đầu tiểu đội của mình đi
lên chỗ ngồi trên lưng của người khổng lồ.
Người khổng lồ từ từ đứng chân lên, giống như là người bị gù vậy, duy trì sự
thăng bằng cho các hành khách phía sau lưng, sau đó dùng hai tay và hai chân
bắt đầu bò lên những bậc thang cao ngất kia.
"̀m!"
Cùng lúc đó, Cánh Cổng Luân Hồi, từ từ được mở ra