Đầu bếp trong phòng ăn đang nấu nướng mấy món bản địa đặc sắc của Luân
Hồi Cốc, đối với cái này, Karen trực tiếp lựa chọn không quan tâm.
Có điều vẫn không đến nỗi, khu vực quầy ăn tự phục vụ vẫn có các loại món ăn
bình thường như trứng gà luộc, lạp xưởng, bánh mì chà bông, Karen cầm lấy
đĩa lấy rất nhiều rồi ngồi xuống một cái bàn, Ventura bưng tới cho Karen hai ly
sữa bò.
Ashley, Bart, Mas và Blanche cũng ngồi xuống, sau khi bọn họ chọn rất nhiều
món đặc sản thì cũng đến đây ngồi.
Ngay sau đó là tiểu đội của Muri, bọn họ ngồi ở bàn ngay cạnh Karen, tất cả
mọi người là đều vừa dùng bữa sáng vừa nhỏ giọng nói chuyện, không có cảm
giác căng thẳng và áp lực gì.
Dù sao thì đều là những người trẻ tuổi, loại bỏ tất cả những phiền nào vụn vặt,
cảm giác kích thích khi đối mặt với những thử thách mới luôn chiếm thế chủ
đạo.
Sau khi ăn uống xong xuôi, đám người Grovin đã chờ sẵn trước cửa phòng ăn,
mỗi một đội viên lúc bước qua đều sẽ được trang bị một chiếc ba lô leo núi.
Ba lô rất lớn, tất cả mọi thứ bên trong đều là các loại thực phẩm tiếp tế và thuốc
men, đây xem như là trang bị tiêu chuẩn thấp nhất của những "Nhà mạo hiểm"
cấp cao, nhưng khi đeo lên người lại không cảm thấy nặng, bởi vì bên dưới ba
lô có khắc trận pháp, không chỉ có thể giảm đi trọng lượng của balo mà còn có
thêm một vòng sáng nhỏ có thể "Thanh tẩy" ở mức độ thấp, chỉ có điều là cần
dùng tay để khởi động.
12 người, đeo ba lô leo núi cùng một màu, cũng đều mặc thần bào trật tự màu
đen, lúc xếp hàng đi ra khỏi khách sạn, khí thế thể hiện ra rõ ràng.
Xe ngựa to dừng ở cửa khách sạn, được kéo bằng bộ xương của ba con Tích
Long, cảnh này khiến Karen không khỏi trêu đùa một câu ở trong đầu, chả lẽ cắt
thịt xuống nướng xong ngay cả xương cốt đều lợi dụng tiếp à?
Thịt Tích Long nướng hương vị rất ngọn, là món mà đội trưởng Neo yêu nhất.
Không gian trong xe ngựa rất lớn, cho dù năm mươi người cùng ngồi thì vẫn rất
rộng rãi, chờ đến khi mọi người đều ngồi xuống, xe ngựa bắt đầu tiến lên.
Karen dựa thanh kiếm Lưu Tư bên cạnh đầu gối, Pacio của tiểu đội Muri nhịn
không được mà nhích lại gần đưa tay sờ một chút, hâm mộ nói: "Kỹ thuật rèn
đúc của Đảo Ám Nguyệt."
"Ừm."
"Tín vật đính ước sao?" Pacio trêu chọc nói.
Karen lắc đầu.
"Thật ra tôi cũng có nghe nói về tin đồn trước đây của anh đấy, nhưng mới đầu
tôi cũng không xác nhận có phải là anh không, bây giờ suy nghĩ lại một chút,
Leon xem như là thứ gì, hắn có tư cách gì tranh giành phụ nữ với anh?"
Karen mở miệng nói: "Yên lặng chút đi."
"Được được được, yên lặng, yên lặng." Pacio ngồi trở lại vị trí của mình.
Xe ngựa chạy ra khỏi thành thị, tiếp tục đi dọc theo con đường núi.
Muri lấy một ly rượu đỏ và một ly nước đá ở trong tủ của xe ngựa, đưa ly nước
đá cho Karen.
Karen đưa tay đón lấy.
"Nếu như chúng ta còn có thể sống sót mà rời khỏi Cánh Cổng Luân Hồi, anh
dùng kiếm đánh cùng với tôi một trận đi."
"Lúc bình thường có phải cậu rất ít đi xem phim hay không?" Karen hỏi.
"Ừm, rất ít khi đến rạp chiếu phim."
"Nếu như có thể còn sống đi ra ngoài, ta đề nghị cậu sau này nên đến đó nhiều
hơn."
"Rạp chiếu phim có chỗ gì chỗ thần kỳ sao?"
"Có, ví như sau khi xem nhiều phim, cậu sẽ không còn muốn nói ra mấy lời
không may này trước khi đối mặt với chuyện nguy hiểm sắp đến."
"Được rồi, hình như tôi cũng hiểu ra được gì đó rồi."
"Có đem theo viên thuốc kia không?" Karen hỏi.
"Đương nhiên." Muri sờ lên miệng túi của mình.
Karen đưa tay ra, đặt ở trước mặt Muri.
"Sao vậy?" Muri hỏi.
"Đưa cho ta."
"Vì cái gì?"
"Ta muốn nâng cao thỉ lệ sống sót của mình, một người có thể sống sót dù so thì
cũng tốt hơn cả hai người đều gặp phải chuyện không may."
Muri nghe vậy, nuốt một ngụm nước bọt.
Sau một hồi do dự, cậu ta móc viên thuốc màu tím kia ra khỏi túi áo, đặt ở trong
tay của Karen.
Khóe miệng Karen mỉm cười, bỏ viên thuốc này vào trong túi của mình.
Muri hít sâu một hơi, cả người dựa vào sau lưng ghế, đầu ngửa ra.
Nắm chặt hai bàn tay, nước mắt chảy tràn...
"Nhìn kia, Cánh Cổng Luân Hồi!" Ashley hô lên.
Tất cả mọi người trong xe ngựa nhìn về phía hướng kia, lúc này xe ngựa vừa
mới chạy ra khỏi một cái khe núi, tầm mắt phía trước trong nháy mắt trở nên rõ
ràng và bao la.
Một cánh cổng cao vút màu vàng óng hiện ra từ đám mây, đứng sừng sững ở
giữa đất trời.
Ngươi rất khó tìm đến từ ngữ phù hợp để có thể diễn tả vẻ nghiêm trang và
hùng vĩ của nó, bởi vì thứ kiến trúc này vốn không phải bàn tay con ngươi có
thể tạo ra được.
Di tích của Thần!
Một di tích do Thần để lại, do một vị Chủ Thần tự tay sáng tạo nên.
Đây là một kỷ nguyên chư Thần không xuất hiện, nhưng vẫn có rất nhiều di tích
của Thần để lại, không ngừng cho thế nhân thấy được sự vĩ đại của Thần.
"Hô...”
Tất cả mọi người gần như đều nhắm mắt lại, thậm chí trực tiếp dùng thuật pháp
"Trật tự Thanh tẩy" bao phủ người mình lại để giữ sự tỉnh táo.
Bản thân Karen thì tiếp tục nhìn chằm chằm vào cánh cổng lớn kia, anh cũng
không sợ bị nó ảnh hưởng, bởi vì anh đã bỏ qua sự thần thánh của nó ở trong
lòng.
Ở cuối kỷ nguyên trước, con chó nhà mình thật ra đã đi vào trong để đổ rác mấy
lần.
Hiện tại, mình cần phải đi vào trong, lục tìm hai mảnh rác rưởi trong đống rác
kia.
Được rồi, việc có thể an ủi bản thân mình vào lúc này đó là con chó nhà mình
không giành nổi cơ thể này với mình, vậy rác rưởi mà năm xưa nó từng vứt đi,
chắc hẳn là... Không, là chắc chắn rằng cũng không giành được.
Xe ngựa tiếp tục chạy, tiếp tục cho đến khi tới gần Cánh Cổng Luân Hồi.
Càng đến gần nó, thì càng có thể cảm nhận được sự mênh mông và hùng vĩ của
nó; chỉ một cánh cửa, đã như thế, rất khó có thể tưởng tượng, nếu như là bản thể
của một vị Thần giáng thế, vậy sẽ là cảnh tượng như thế nào?
Karen cúi đầu xuống, mở ba lô ra, mở miệng nói: "Kiểm tra trang bị."
Đồ đạc trong ba lô chắc hẳn cũng chẳng thiếu gì, trước khi bỏ đồ vào chắc chắn
đã được kiểm tra rất nhiều lần, nhưng đối với những thứ mình muốn sử dụng và
bỏ thêm vào, thì cẩn thận thêm một chút là chuyện đương nhiên.
Tất cả mọi người trong tiểu đội Karen đều bắt đầu kiểm tra ba lô.
Muri cũng mở ra ba lô của mình, đội viên trong tiểu đội của cậu ta cũng bắt đầu
kiểm tra.
Karen nói với Muri: "Ta bỗng nhiên nghĩ đến một việc, đó chính là ta đang nghi
ngờ rằng sau khi tiến vào trong Cánh Cổng Luân Hồi thì hai tiểu đội của chúng
ta cũng sẽ không xuất hiện ở cùng một chỗ."
"Điều này cũng không có ghi trên sổ tay, cũng không nên bỏ sót chứ." Muri
nhắc nhở.
"Ai mà biết được, tổng cộng 30 vị trí, chúng ta có 12 vị trí, Luân Hồi Thần Giáo
12, còn có 6 vị trí thì là dành cho người của thần giáo khác, trùng hợp như vậy
sao, 5 đội sáu người?
Trên sổ tay không có viết, hoặc là thật sự bỏ sót, hoặc là, họ cảm thấy hoàn toàn
không cần thiết phải viết."
Muri sửng sốt một chút: "Thật sự như thế sao?"