Ánh nắng buổi sáng cho dù dùng hết sức lực của mình thì vẫn không cách nào
chiếu rọi xuyên qua màn sương mù dày đặc này như cũ, cuối cùng chỉ có thể bị
màn sương mù hấp thụ gần như toàn bộ, chỉ chừa lại một tí ánh sáng.
Có nhiều chỗ bởi vì nguyên nhân khí hậu, bốn mùa không rõ rệt, ở Luân Hồi
Cốc thì không phân biệt được tia nắng ban mai, giữa trưa hay là hoàng hôn, chỉ
cần là ban ngày, đều là tối tăm mù mịt.
Cũng may, chờ tới khi bước lên bến tàu đến gần Luân Hồi Cốc, có lẽ là do sự
xuất hiện của một kết giới đặc biệt, mặc dù trên đỉnh đầu vẫn tối tăm mờ mịt
như cũ, tầm nhìn của người ở phía dưới vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng.
Trên bến tàu có rất nhiều người, thần quan ngoại trú Dengo của Trật Tự Thần
Giáo và thần quan ngoại giao của Luân Hồi Thần Giáo tự mình đến nghênh đón,
Luân Hồi Thần Giáo cũng phái ra ba vị trưởng lão dẫn đầu đoàn hoan nghênh.
Mặt khác, còn có một số lượng lớn tín đồ phổ thông ở Luân Hồi Cốc
Bọn họ đối với việc mình bị Trật Tự Thần Giáo đánh bại trong cuộc chiến gần
đây chắc chắn là có thù hằn và bài xích, nhưng điều này cũng không hề ảnh
hưởng đến sự tò mò của bọn họ đối với Trật Tự Thần Giáo.
Karen và Muri mỗi người dẫn đầu tiểu đội của mình bước xuống bến tàu, mọi
người đứng thành hai hàng trên bến tàu.
Thần quan ngoại trú Dengo đọc một bài phát biểu chào mừng ngắn, đối với hắn
ta mà nói, dẫn đầu thành viên của tổ chức mình trú đóng ở trên địa bàn của giáo
hội khác, mỗi lần thấy có một đoàn thần quan quy mô lớn của thần giáo mình
đến đây đều giống như thấy được người nhà mẹ đẻ.
Cho dù cục diện gần đây ở Luân Hồi Thần Giáo có chút hỗn loạn và phức tạp,
nhưng dù sao cũng là thần quan ngoại giao của phe chiến thắng, cái lưng cũng
đứng thẳng, những chuyện khác đều là chuyện nhỏ nhặt.
Điểm này có thể thấy được từ trên vẻ mặt rất tươi tắn của hắn.
Một vị trưởng lão đại diện bên phía Luân Hồi Thần Giáo phát biểu, biến điều
khoản trong hiệp ước "Bồi thường chiến tranh" này, hình dung thành việc xúc
tiến sự thấu hiểu và quan hệ hữu nghị của hai Thần Giáo.
Karen cảm thấy, vị trưởng lão này rất thích hợp để kinh doanh Nhà Tang Lễ, bởi
vì ông ta có năng lực rất tốt trong việc biến chuyện buồn thành chuyện vui.
Sau đó, rất nhiều phóng viên tới tiến hành phỏng vấn tự do, cũng đều không hẹn
mà cùng tập trung lại trước mặt của Karen.
Hai vị đội trưởng của hai tiểu đội đều đứng ở hàng thứ nhất, tại Karen cùng
Muri ở giữa, các phóng viên làm ra lựa chọn nhất trí.
Muri nhìn khu vực quạnh quẽ trước mắt mình một chút rồi sau đó lại nhìn đám
người kia đang nhốn nháo ríu rít trước mặt Karen, không khỏi thở dài.
Cậu ta muốn quay đầu tìm kiếm sự an ủi từ đồng đội của mình thì Pacio cũng
rất biết chuyện mà kịp thời đưa ra lời an ủi từ đồng đội: "Đội trưởng, chúng ta
đều hiểu mà, chênh lệch là do đội trưởng."
Tất cả phóng viên ngoại trú của « Tuần Báo Trật Tự » đều đang tập trung ở trụ
sở Luân Hồi Cốc, dù sao thì trước đây không lâu thì giữa hai đại thần giáo vừa
mới xảy ra chiến tranh, Trật Tự vẫn cảm thấy rất hứng thú đối với tin tức đến từ
phía Luân Hồi.
Dù sao trên thế giới có nhiều thần giáo như vậy, thần giáo chính thống cũng
không ít, nhưng là con người, ai cũng quan tâm tình huống cuộc sống của kẻ bại
trận dưới tay của mình hơn.
Ở trụ sở ngoại trú cũng có phóng viên viết bản thảo, có chút ít tin tức là cần
được đưa đến từ hiện trường.
Trừ việc đó ra, còn có phóng viên của Luân Hồi cùng với phóng viên của những
giáo hội khác, những giáo hội chính thống và giáo hội lớn đều có tờ báo riêng
phụ trách việc đưa tin trong giáo, giáo hội vừa và nhỏ thì thích xây dựng loại
báo chí tổng hợp, đưa tin những việc trong giới giáo hội.
Mặc dù lúc trước còn ở trong lòng mà trêu đùa rằng trưởng lão của Luân Hồi
Thần Giáo có tài năng biến lễ tang thành chuyện vui, nhưng ở trong lúc phỏng
vấn, Karen vẫn thể hiện ra cái gì mới thật sự gọi là người có xuất thân từ Nhà
Tang Lễ.
"Đầu tiên, tôi rất cảm ơn vì có thể đáp ứng lời mời để nhận được cơ hội lần này,
tôi cảm thấy lần thí luyện này có thể tăng cường sự hiểu rõ giữa những người
trẻ tuổi của Trật Tự Thần Giáo và Luân Hồi Thần Giáo, là nền tảng tốt đẹp để
hai Thần Giáo phát triển mối quan hệ tốt đẹp trong tương lai."
"Đúng vậy, hai giáo trước đó quả thực bởi vì có một chút việc hiểu lầm cho nên
xảy ra mâu thuẫn, nguồn gốc của tất cả mọi thứ đều xuất phát từ dã tâm của một
số kẻ trong nội bộ của Luân Hồi Thần Giáo, hiện tại tôi biết, Luân Hồi Thần
Giáo đã ổn định và lập lại trật tự, gia tộc Simerson đã dẫn dắt Luân Hồi Thần
Giáo cùng dắt tay nhau với Trật Tự Thần Giáo để khai sáng một cục diện mới
hòa hợp giữa hai Thần Giáo."
"Đương nhiên, tôi cũng biết sẽ có nguy hiểm ở trong Cánh Cổng Luân Hồi,
nhưng tôi cũng biết nguy hiểm và cơ hội tồn tại cùng với nhau, tôi cho rằng tôi
cùng với các thành viên trong đội đều đã chuẩn bị kỹ càng.
Thần Trật Tự vĩ đại, luôn ở cạnh chúng tôi!"
Dengo nhỏ giọng hỏi Grovin đứng ở bên cạnh mình: "Ngươi viết trước bản thảo
để phát biểu à?"
Grovin lắc đầu, nói: "Không phải."
"Như vậy, đây là do cậu ta đã chuẩn bị sẵn từ trước sao?"
"Tôi cảm thấy, giống với đang tự do phát huy hơn.”
"Đáng tiếc, người trẻ tuổi như thế này nên đến trụ sở ngoại trú thì mới đúng."
"Ngài suy nghĩ nhiều rồi."
"Ta biết, ngẫm lại thôi mà cũng không được sao?"
"Có thể, có thể."
Tất cả quá trình đều kết thúc, hai tiểu đội của Karen và Muri đều được sắp xếp
ngủ lại trong khách sạn đón tiếp ở Luân Hồi Cốc.
Khách sạn được xây dựng bên vách đá, lối đi được xây dựng trong ngọn núi,
cực kỳ đặc sắc.
Thời gian chính thức tiến vào trong Cánh Cổng Luân Hồi là vào lúc xế chiều
ngày mai, cho nên đám người Karen tiếp đó còn có thời gian một ngày để chỉnh
đốn lại.
Vẫn là hai người cùng một phòng như cũ, sau khi Ventura vào phòng thì đã bắt
đầu giúp Karen lau dọn bồn tắm lớn trên ban công.
Vừa lau xong thì không bao lâu sau, cơm trưa được đưa đến, là từ người trong
đoàn của Grovin tự phân phát, cố hết khả năng để đảm bảo đồ ăn an toàn.
Mặc dù Luân Hồi Thần Giáo không đến mức sẽ giở trò gì trên phương diện này.
Nhưng Luân Hồi Cốc cũng không chỉ có một mình Luân Hồi Thần Giáo, những
thần giáo khác đang trú ở đây cũng không ngại làm một vài chuyện gì đó vào
thời điểm này.