Số 13 Phố Mink

Chương 1160: Đây là để mua mạng của cậu (2)




Nhưng mà, sự thật chứng minh, bọn họ thật sự là không có từ chối mệnh lệnh

này.

Bất kể là Ventura hay vẫn là Ashley và Bart, từ lúc vừa mới bắt đầu bọn họ đã

không nhắc đến bất cứ sự phẫn nộ nào đối với sự sắp xếp của phía lãnh đạo Trật

Tự Thần Giáo, bọn họ tới khuyên bảo và quan tâm mình, là được xây dựng ở

trên việc chấp nhận kết cục nghe theo mệnh lệnh, muốn thay thế vị trí này của

mình.

Ở trong nhận thức của họ, việc này là chuyện đương nhiên.

Ngay cả Muri, hôm qua sau khi cậu ta trở về nhà dùng chung bữa cơm đoàn

viên, xem ra bây giờ cậu ta cũng đã biết mình bị "sắp đặt", cho nên cảm xúc

hôm nay có chút trầm lặng, nhưng cũng chỉ là trầm lặng mà thôi, người trẻ tuổi

từng chiến đấu rất lâu cùng với mình trong rừng dừa tối qua, thái độ hoàn toàn

cúi đầu khi đối mặt với sự sắp đặt này.

Cho tới bây giờ, Karen mới ý thức tới, sự lý giải của mình đối với Trật Tự Thần

Giáo, vẫn là quá phiến diện.

Nó không phải là một quốc gia, mặc dù nội bộ của nó được xây dựng rất giống

một quốc gia.

Nó không phải câu lạc bộ, mặc dù cách thức vận hành của nó rất giống với câu

lạc bộ và bang phái rất giống.

Nó càng không phải là hội của những người cùng ý tưởng, hội cùng yêu thích,

hay hội nghiên cứu.

Nó là một cái tông giáo, nó là một giáo hội. Lần tiếp xúc đầu tiên với nó là

thông qua thần quan đầu tiên mà mình từng gặp, là ông nội Dis của mình.

Lần tiếp xúc thứ hai là với Pavaro,

Lần tiếp xúc thứ ba là với đội trưởng.

Dis đã sớm là kẻ phản nghịch giáo hội, nếu như không phải ông nội ngưng tụ ra

ba mảnh Thần Cách, tội ác phản nghịch của ông ấy có lẽ cũng đã được ghi vào

sách sử để giảng dạy.

Còn Pavaro thì lại thuộc về một mặt "Nhân tính và phẩm hạnh", bao trùm lên

"thuộc tính Giáo hội" trên người ông ấy, trong mắt của Karen, Pavaro càng

giống với cục trưởng của một cục cảnh sát, mà không phải là một cái tín đồ.

Đội trưởng, bây giờ càng lúc càng giống với một người thích tìm kiếm niềm vui

cho mình.

Thật ra, ánh mắt của mình vẫn là quá nhỏ hẹp, làm cho mình lầm tưởng những

gì mình đã trông thấy chính là toàn cảnh của sự vật.

Nhưng mà, sự thật cũng không phải như vậy.

Nếu như lúc trước đội trưởng không phải mù quáng mà hy vọng nhận được sự

công nhận từ giáo hội để có thể ở cùng với tiểu thư Irina, tiểu thư Irina cũng sẽ

không tự sát bởi vì không chờ được dung dịch làm dịu.

Nếu như Dis cắt chém gia tộc của mình ra khỏi giáo hội như trước đây thì cha

mẹ của "Mình" cũng sẽ không rơi vào kết cục kia.

Thậm chí ngay cả Pavaro, đêm khuya vừa phải nghe tiếng khóc nức nở của hai

đứa con gái vì đau đớn vừa phải tiếp tục từ chối giữ im lặng để có được tài

nguyên do những kẻ muốn bịt miệng ông ấy, đến cùng là nhân phẩm hay là lòng

trung thành với Thần Giáo đang níu giữ ý chí của ông ấy?

Từng tiếng ca ngợi Thần Trật Tự, nhưng thật ra là đang lần lượt tuyên thệ, lúc

thần cần ngươi, lúc thần giáo cần ngươi, ngươi phải kính dâng tất cả không cần

lý do.

Thậm chí, không cần một cái lý do,

Bởi vì Thần

Chính là lý do duy nhất.

Ông nội của Muri biết cháu trai mình bị chọn trúng, chỉ là gọi cậu ta về nhà ăn

xong một bữa cơm từ biệt rồi để cậu ta đi.

Cho nên, ông ngoại Deron của mình, cũng là một ông lão như thế sao?

Bởi vậy, bà ngoại, mới sẽ không nói cho ông ta rằng mình tồn tại.

Nếu như có một ngày, thần giáo cần Eisen, cần Richard phải làm những việc

tương tự, ông Deron cũng không cần hỏi lý do, có lẽ cũng chỉ có một bữa cơm

từ biệt, sau đó đưa con trai hoặc là cháu trai của mình đi ra ngoài, kính dâng ra

tất cả vì Thần Trật Tự vĩ đại.

Bỗng nhiên trong lòng Karen cảm thấy sợ khi nghĩ đến, hiện tại lại nhớ tới mình

thả lỏng tâm trạng lúc ở nhà Guman, tiềm thức cho rằng nơi này cũng là nhà của

người thân... Suy nghĩ này quả thực là tội ác đối với sự an toàn của mình!

Nhà Guman, không phải là nhà Inmerais, ông ngoại Deron càng không phải là

ông nội Dis.

Sự chênh lệch giữa hai người bọn họ, không phải là trên phương diện thực lực.

Karen cầm đùi gà trong tay, ánh mắt bắt đầu đảo qua những người trẻ tuổi đang

đứng ở bên cạnh mình vào lúc này, trong chốc lát, anh cảm thấy bọn họ thật lạ

lẫm.

Mình, lại cô độc như vậy, không, là không hợp với hoàn cảnh.

Ánh Sáng Thần Giáo tuyên truyền ánh sáng cho thế gian, Trật Tự Thần Giáo

tuyên dương Trật Tự cho nhân thế...

Mình chỉ nhìn thấy Ánh Sáng, mình chỉ nhìn thấy Trật Tự, chỉ nhìn thấy tín

ngưỡng;

Lại quên đi, phía trên của chúng lại còn có Thần.

Phía trên Tín ngưỡng, tại sao lại có thể có Thần? Khi Karen dùng thìa xúc cơm

cari, anh bây giờ rất muốn đưa tay chụp lấy một quyển bút ký, lại cầm lấy một

chiếc bút máy, sau đó viết lên trên thứ gì đó, nhưng nơi này là ở trên boong

thuyền giữa biển, cũng không phải là phòng sách của mình ở Nhà Tang Lễ

Pavaro.

“Cho tới bây giờ cũng không có Chúa cứu thế, cũng không có thần tiên ngọc

hoàn gì cả …”

Trong phòng sách của Nhà Tang Lễ Pavaro, Alfred đang ngồi ở đằng sau bàn

đọc sách của thiếu gia mà vừa ngân nga giai điệu của bài “thánh ca” do tự mình

biên soạn từ « Trích Dẫn từ thiếu gia », hoặc cũng gọi « Trích Lời Karen ».

Mặc dù nội dung phía trên sớm đã bị Alfred đọc ngược đọc xuôi trôi chảy,

nhưng quyển kia bút ký màu đen kia vẫn mở ra rồi đặt ở trước mặt như cũ, việc

này đối với Alfred mà nói, là một nghi thức không thể thiếu.

Bởi vì Alfred ghi chép và sửa sang lại mọi thứ, đều bắt nguồn từ những ghi

chép trên quyển bút ký màu đen này của thiếu gia.