Sau khi quay trở về phòng của mình thì Karen lại nằm xuống bắt đầu nghỉ ngơi,
đêm khuya sẽ cử hành việc trao tín vật, thời gian còn sớm sớm hơn cả việc
thông báo kế hoạch trước khi bước vào Cánh Cổng Luân Hồi, cho nên càng cần
phải điều chỉnh tốt mình trạng thái của mình sớm hơn.
Ventura ngồi ở trong phòng của Karen, không còn dám bước lên kêu đội trưởng
của mình, cũng không phải cậu ta sợ lại bị đạp, mà là sợ quấy rầy đội trưởng
nghỉ ngơi.
Nội tâm lo lắng và cảm động, để Ventura cuộn mình trong góc mà im lặng thút
thít, dùng mu bàn tay từng lần một mà lau nước mắt.
Đợi đến lúc dùng bữa tối, Ventura hít sâu một hơi đứng dậy đi ra ngoài cửa lấy
bữa tối cho đội trưởng, lúc đến phòng ăn gặp phải bọn người Ashley và
Blanche.
Không chờ các cô chủ động hỏi thăm tại sao hốc mắt của Ventura hồng hồng,
Ventura đã chủ động nói ra việc đội trưởng muốn thay thế mình.
Cho nên,
Khi Karen bị đánh thức để dùng bữa tối, trong căn phòng vốn dĩ cũng không lớn
là bao của anh đã bị nhét đầy bởi tất cả thành viên trong đội.
Lúc này cửa sổ của căn phòng trong khoang tàu này vốn đã được cố định,
không thể mở ra, bên trong cũng không có quạt máy, không khí vốn đã rất ngột
ngạt, thoáng một cái nhét nhiều người vào chung một chỗ như vậy, mà trên mặt
từng người vẻ mặt ai cũng đầy sự trang nghiêm, trực tiếp khiến cho bầu không
khí càng trở nên thêm nặng nề và khó thở.
Karen đưa tay vuốt vuốt trán của mình, bất mãn nói ∶ "Đi ngủ là cần nhiều
không khí mát mẻ, như vậy thì chất lượng giấc ngủ mới có thể cao."
"Đội trưởng....” Ashley mím môi, tiếp tục nói, "Chúng ta đều đã biết."
"Biết thì biết, cũng không tính là việc gì đặc biệt." Karen bưng đĩa đồ ăn lên, do
dự một chút, vẫn là đứng người lên, "Đi, lên trên boong tàu ăn."
Nếu như là lúc khác ngồi thuyền biển, đi lên boong tàu ăn cơm tuyệt đối không
phải một việc dễ chịu, thân thuyền bị sóng biển lắc lư và lúc nào cũng có thể có
bọt nước văng lên, có thể tăng thêm rất nhiều gia vị cho bữa tối.
Có điều vùng biển này cũng không có gió biển gì cả, thuyền cũng di chuyển
một cách vô cùng ổn định, sau khi đi lên trên boong tàu, thậm chí Karen có thể
trực tiếp đặt đĩa ăn ở trên lan can chỗ mạn thuyền đều không cần lo lắng sẽ bị
lắc lư mà làm đổ.
Món ăn cho bữa tối cũng không quá thịnh soạn, nhưng lượng rất lớn; đùi gà
chiên, một phần cà ri cơm lớn, cộng thêm sáu miếng cá rán.
Những người khác cũng đều bưng đĩa ăn đứng ở bên cạnh.
Bart mở miệng nói ∶ "Đội trưởng, đổi cho tôi đi.”
Tay trái Karen cầm lấy một cái đùi gà, cắn một cái nhìn Bart một chút, nói:"Ta
không muốn lại nói những lời nhảm nhí này thêm."
“Không phải nói nhảm, đội trưởng, ý của tôi là..."
"Được rồi, việc đã quyết định cũng không cần phải thảo luận gì thêm, cũng
không phải là đi rạp chiếu phim xem phim tình cảm, mấy cái tình tiết đơn giản
cần phải nói đi nói lại nhiều lần, tiết kiệm một chút thời gian đi, nếu nói nữa thì
ta sẽ thấy phiền."
Tất cả mọi người đều trầm mặc, Ventura bắt đầu cúi đầu ăn hết phần cơm của
mình, vị thiếu niên trước đây luôn có sức ăn mạnh nhất tiểu đội nhưng khó gặp
được một hôm không có khẩu vị như là đêm nay.
Cậu ta phá vỡ bầu không khí trầm mặc, mở miệng nói: "Đội trưởng, ngài có
biện pháp ứng phó chứ?”
Ashley cũng hỏi phụ họa theo: "Đội trưởng, ngài có biện pháp gì để bảo toàn
cho bản thân mình sao?"
Karen không có trả lời, chỉ là vừa cắn đùi gà vừa nhìn về phía sương mù trước
mắt.
Từ khi nhận "Nhiệm vụ" ở trong phòng của Grovin, Karen vẫn đang suy nghĩ
một vấn đề, vấn đề này rất đơn giản, nhưng lại cực kỳ phức tạp.
Tại sao lại không giải thích được lúc sắp Luân Hồi Cốc, lại có thêm một chuyện
ngoài ý muốn như thế này?
Mang theo tín vật vào trong Cánh Cổng Luân Hồi để tiếp ứng cho Gaitanbert và
Fornites, đây là là nhiệm vụ đã sớm biết từ trước, trong lúc Balart phân phối
nhiệm vụ thì ông ấy cũng đã nói có tổng cộng ba nhiệm vụ,
Mình và Muri gặp mặt hội ý, trực tiếp đảo ngược mức độ quan trọng của các
nhiệm vụ mà Balart đã nêu ra, từ cao đến thấp đổi ngược lại.
Cho nên, sự chuẩn bị của những lãnh đạo chờ ở chỗ sau cùng.
Lựa chọn một người trong mỗi tiểu đội, để người đó cùng khóa lại với tín vật,
lúc này đối với Gaitanbert và Fornites mà nói, hai tiểu đội cứ như là hai cái đèn
pin đang lắc lung tung trong đêm tối, nếu như bọn họ vẫn tồn tại, vậy thì tất
nhiên có thể "trông thấy".
Lại thông qua trận pháp ở trên tín vật, để cho người được khóa lại cùng với tín
vật sẽ "Mất đi" năng lực phản kháng, trở thành vật dẫn để họ nhập vào.
Cho nên, những người lãnh đạo căn bản cũng không thèm quan tâm ngươi có tự
ý mình sắp xếp mức độ nặng nhẹ cho các nhiệm vụ hay không, bởi vì bọn họ đã
sắp xếp ổn thỏa cho ngươi từ đầu.
Karen cũng không phải là đang suy tư về việc này, mà là bọn họ làm sao lại
dám đưa ra sự sắp xếp như vậy, lại rõ ràng mà bày ra như thế.
Giống như lúc trước Karen đã nói với Grovin vậy, việc này không công bằng!
Trong logic của Karen, logic của sự hy sinh đó chính là bờ đê mà liều mạng
ngăn chặn đê bị dòng nước phá vỡ, đó là bởi vì mục đích rõ ràng là để bảo vệ
người dân đằng sau con đê, hiểu rõ ý nghĩa của việc hy sinh, mới có thể làm ra
hành động hi sinh.
Nhưng dựa vào cái gì muốn hi sinh người còn sống hiện tại, để đi đón về hai cái
vong hồn không biết là còn sống hay không và thậm chí còn không biết đang
tồn tại trong trạng thái nào?
Cách làm thiếu sự thuyết phục và cưỡng ép này thật khó để người khác có thể
chấp nhận,
Bọn họ cứ suy nghĩ chắc chắn rằng người được chọn trong số những người trẻ
tuổi ở đây, sẽ không từ chối?