"Chào đoàn trưởng."
Grovin nhẹ gật đầu, chỉ chỉ về làn sương mù xa xa, nói ∶ "Chờ đến khoảng sau
nửa đêm, nếu như cậu còn có hào hứng tới đây đi dạo mà nói, có thể mượn
dùng đèn phá phía trên một chút để chiếu xuống dưới nước, cậu có thể trông
thấy trên mặt nước trôi lơ lửng không ít con thuyền u linh nhỏ."
"Thuyền u linh nhỏ?
Bọn chúng không phải thật sự tồn tại, chỉ là một loại dấu ấn tinh thần bị màn
sương mù này sao chép lại, càng đến gần Luân Hồi Cốc, mức độ sinh động của
linh hồn sẽ càng được tăng cường, cũng có thể lý giải thành là một sự thay đổi
quy tắc.
"Thì ra là như thế này, đoàn trưởng ngài đã từng đến nơi đây rất nhiều lần sao?"
"Thần quan ngoại trú đã đổi người rất nhiều lần, nhưng ta đã làm phụ tá bên
cạnh thần quan ngoại trú ba lần rồi.”
Karen biết, thần quan ngoại trú ở nơi này cũng tương đương với quan chức
ngoại giao ở các quốc gia
"Thật ra thì ta thích nơi này." Grovin tựa lưng lên trên lan can, "Ở chỗ này, luôn
luôn có thể dễ dàng để con người ta cảm thấy yên tĩnh, một số thời điểm ta cũng
sẽ cố ý chạy đến chỗ ranh giới của Luân Hồi Cốc, nhìn đến những hàng xác
chết đang xếp hàng mà di chuyển ở phía xa.
Grovin nhẹ nhàng vung tay một cái, tiếp tục nói ∶ "Sự sống và cái chết ở nơi đó
đã mất đi ý nghĩa truyền thống và cảm giác giới hạn, tạo thành một loại vẻ đẹp
đặc biệt."
Karen nhẹ gật đầu, nói ∶ "Loại cảm giác này, có thể tưởng tượng ra được."
"Nhưng vẻ đẹp sẽ không để cho ngươi cảm thấy lưu luyến, ngược lại sẽ làm
ngươi muốn phá hủy nó, tựa như là một cuốn sách mới, nó gãy một góc, ngươi
cảm thấy khó chịu, ngươi cũng muốn bẻ cho nó phẳng lại, nhưng vẫn luôn
không thể làm được."
Karen không biết vì cái gì mà vị đoàn trưởng này muốn nói nhiều chuyện cùng
với mình như vậy.
"Được rồi, ta có chuyện muốn cùng cậu thương nghị một chút, đến phòng của
ta."
"Vâng, đoàn trưởng."
Karen đi theo Grovin đi tới gian phòng của ông ta, để Karen cảm thấy có chút
ngoài ý muốn đó chính là, Ventura đã đứng ở đây, trong tay đang cầm một bức
thư mà đọc.
"Thư của ai gửi vậy?" Karen hỏi.
"Đội trưởng, là thư của ông bà tôi."
"Không thể gọi điện thoại sao?" Karen hỏi.
Bức thư này chắc chắn là được chuyển phát nhanh bởi trận pháp dịch chuyển,
nếu không thì cũng không có khả năng được gửi đến đây nhanh như vậy,
Ventura không có chịu tiêu nhiều phiếu điểm như vậy để gửi thư và nhận thư,
quan trọng nhất chính là, điện thoại của khách sạn có thể nối máy đường dài
miễn phí, chỉ có điều là phải chờ một khoảng thời gian khá lâu mới có thể kết
nối.
Như vậy thì mục đích của bức thu này, là vì muốn tác động tâm lý của Ventura
vào lúc này, hoặc đây là một sự uy hiếp?
Tính tình cẩn thận của Karen khiến anh quen với việc suy nghĩ đến tình huống
xấu nhất của chuyện đang xảy ra trước mắt, và tình huống lúc này thật sự cũng
rất không hợp lý.
Grovin lấy ra một phong bì thư, mở ra, bên trong là một phần văn kiện mới, ông
ta trước hết đưa cho Ventura.
Sau khi Ventura xem xong, con mắt trừng lớn, Karen đưa tay nhận lấy, trên văn
kiện là một mệnh lệnh, mệnh lệnh cho Ventura dùng cơ thể của mình làm vật
trung gian, để mang linh hồn của Fornites trở về.
Phía trên đóng dấu, còn có mấy người cùng kí tên.
"Đây là ý gì?" Karen hỏi.
Grovin cắn trong miệng một điếu thuốc lá, châm lửa, phun ra khói trắng, nói:
"Cậu đọc không hiểu sao, đội trưởng Karen?”
"Ý của tôi là, có thể cam đoan về vấn an toàn hay không?
Grovin cười nói ∶ "Nếu như có thể đảm bảo an toàn, cũng không cần cố ý ra
lệnh riêng như vậy, chờ đến sau khi lên đảo, chúng ta sẽ đưa một trong hai món
tín vật thuộc về Fornites cho các ngươi, để cho Ventura cất giữ, phía trên đã bố
trí xong phù văn dựa trên tính đặc thù của linh hồn cậu ta, có thể dễ dàng thông
qua tín vật để cho linh hồn trở về."
"Nếu như tôi không đoán sai mà nói, trên trận pháp chắc chắn có tác dụng áp
chế linh hồn của người giữ nó, đúng không?"
"Đương nhiên, nếu không thì làm sao để có thể chịu đựng linh hồn trở về đây?
"Đây là đang dùng mạng của Ventura để mạo hiểm.
Cũng giống như dùng đao tự chặt linh hồn mình một nhát, sau đó đưa thêm một
linh hồn khác vào trong, bỏ qua linh hồn của mình để chiếm giữ cơ thể.
Đây không phải khế ước linh hồn, mà trực tiếp thay thế chiếm lấy.”
"Đúng vậy, không sai, cho nên, thần giáo sẽ ban thưởng cho cậu ta, bất kể là
thành công hay là thất bại, người nhà của cậu ta cũng sẽ được thần giáo chu cấp
mãi về sau.”
"Tôi không thể nào tiếp nhận được." Karen nói.
"Tôi hiểu tâm trạng của cậu, đội trưởng Karen, nhưng đây là chức trách của cậu
ta, chúng ta đều trung thành với Thần Giáo, trung thành với Thần Trật Tự, nỗ
lực tất cả vì Thần Giáo, là nghĩa vụ của mỗi người chúng ta.”
Ông là đang xuyên tạc khái niệm, nếu như giáo hội xảy ra chiến tranh, hy sinh ở
trên chiến trường, hoặc là hy sinh vì cứu đồng đội trong lúc thi hành nhiệm vụ,
hy sinh trong những trường hợp này mới đúng là sự hi sinh.
Thế nhưng mà nếu chỉ vì muốn mang về hai cái linh hồn mà chính các người
cũng không biết rõ đang trong tình trạng nào mà cần chuẩn bị sẵn cho việc hy
sinh thì ta càng không thể nào tiếp nhận được.
Ventura còn rất trẻ, cậu ta còn rất có tài năng, ông có biết cậu ta đi đến hôm nay
phải bỏ ra bao nhiêu sự cố gắng và gian khổ sao?
Tín ngưỡng dành cho Trật Tự của chúng ta cũng không nên bị giẫm đạp như thế
này.
"Đội trưởng Karen, ta có thể hiểu được tâm tình của cậu, nhưng rất xin lỗi, đây
là quyết định mà phía trên đã giao xuống, Ventura là một trong hai người thích
hợp nhất được lựa chọn.
“Vậy người được lựa chọn khác là ai đây?"
"Là đội trưởng Muri, cậu ta đã biết trách nhiệm của mình, cậu ta cũng đã đáp
ứng."
Bên phía chúng ta không đáp ứng."
"Cũng nên có người phải hi sinh, đây là mệnh lệnh cố định, nếu vi phạm mệnh
lệnh, toàn tiểu đội đều sẽ nhận xử phạt! Nói đi, đội trưởng Karen, nếu như
không chọn Ventura mà chọn cậu, cậu sẽ nguyện ý sao?"
"Tôi nguyện ý!" Karen không chút do dự mà nói.
Anh ngược lại muốn xem thử, linh hồn Fornites có thể chiếm giữ cơ thể của
chính mình hay không, đây chính là chuyện mà ngay cả Ranedal cũng đều
không thể làm được.
Nghe Karen đáp ứng dứt khoát như vậy, ngược lại để cho Grovin cũng không
biết phải tiếp lời như thế nào.
"Nếu như việc này không cách nào sửa đổi, được thôi, tôi thỉnh cầu thay đổi
mục tiêu thành tôi, tôi thay thế vị trí của Ventura.”
"Ventura là chọn lựa thích hợp nhất, đã trải qua xác nhận."
"Trận pháp có thể tăng cao hiệu quả của tín vật, thật ra cũng không có gì chênh
lệch quá lớn, có điều cũng chỉ là vật dẫn mà thôi.
"Ha ha, danh sách đã được xác định, không cách nào…”
“Đoàn trưởng, hoặc là đổi thành tôi, hoặc là, tôi lấy danh nghĩa đội trưởng, dẫn
đầu tiểu đội của tôi từ chối tiến vào trong Cánh Cổng Luân Hồi, đây là ranh giới
cuối cùng của tôi."
"Không, để tôi đi, đội trưởng, vẫn nên để tôi, tôi mới là người thích hợp…”
Ventura bị Karen đạp một cái ngã lăn trên sàn. Ngay sau đó, Karen nhìn chằm
chằm Grovin, vô cùng nghiêm túc mà nói:
"Mời đoàn trưởng đưa ra lựa chọn, tôi biết, ngài có cái quyền lợi thay đổi này.”
"Cậu đang nghiêm túc?" Grovin cũng nhìn Karen.
“Đúng vậy, nếu như muốn vì tận trung cho Trật Tự, tôi cũng không hi vọng
nhường cơ hội này cho người khác, ca ngợi Trật Tự vĩ đại.”
"Ha ha." Grovin cười,
"Ta cực kỳ thưởng thức cậu đấy, đội trưởng Karen.”
"Ngài đáp ứng sao?"
"Đúng vậy, ta đáp ứng, đêm nay lúc trao tín vật, xin hãy đến tham gia đúng giờ.
"Tôi hiểu rồi."
Karen đi ra khỏi phòng của Grovin, vừa lúc trông thấy Muri đang dựa lưng lên
vách tường hành lang, cậu ta nhìn xem Karen, lộ ra nụ cười mỉm.
Lúc này, Ventura đuổi theo, nói; "Đội trưởng, không thể để cho ngài thay thế
tôi, để tôi…"
Ầm!"
Karen lại đạp Ventura thêm một cái, Ventura ngã xuống đất lăn một vòng, cái ót
còn đập lên trên cửa sắt mà tạo thành một tiếng "Bịch " vang lên trong hành
lang.
Vẻ mặt của Muri hơi kinh ngạc, nói với Karen ∶ "Anh thay thế vị trí đội viên
của mình?"
"Đúng thế."
“Tôi rất bội phục anh."
"Cảm ơn.”
"Tôi là nhờ vào lòng nhân từ của ông nội mình đấy, còn anh thì sao đây?
Karen nhìn về phía Ventura đang lồm cồm bò dậy, chuẩn bị đạp thêm một cái
Trong lòng nói ∶
"Ta cũng là bởi vì lòng nhân từ của ông nội ta."