Bart liếc mắt nhìn Ashley, vũ khí của cậu ta mặc dù cũng là kiếm, nhưng cũng
không phải là kiểu đại kiếm, cũng mặc kệ như thế nào, trên phương diện lớn
hay nhỏ, là một người đàn ông thì đều rất khó thờ ơ với vấn đề này.
"Ngoại trừ tiết học của thầy Levin lần trước, tôi còn chưa thấy đội trưởng từng
dùng đại kiếm để chiến đấu, tôi thật sự rất chờ mong.”
"Có cái gì mà chờ mong chứ?" Bart hỏi.
"Ai, cậu dùng đại kiếm chiến đấu chắc chắn không có gì mới lạ, nhưng đội
trưởng dùng lại có thể cho tôi một loại cảm giác đặc thù."
"Cảm giác tương phản à?"
"Ừm, tương phản đội trưởng trông càng đẹp trai hơn."
Có mấy vị Chủ giáo cùng với những người phụ trách của bộ ngành liên quan
cộng thêm phóng viên đều tới, bắt đầu chụp ảnh, bắt đầu chụp ảnh chung, bắt
đầu nói chuyện, bắt đầu chúc may mắn.
Bình thường mà nói, những hình thức càng vô nghĩa, thời gian mà nó kéo dài
ngược lại sẽ càng lâu.
Đợi đến khi tất cả lãnh đạo liên quan đều kết thúc phần “biểu diễn” của mình,
tất cả mọi người đều thở một hơi dài nhẹ nhõm.
Sau đó, mọi người dưới sự sắp xếp quay trở về cao ốc giáo vụ của đại khu Saint
Andis, ở trước cửa, có một cái đoàn người khác phụ trách tiếp đón, dẫn đầu là
một cái người đàn ông trung niên với một vết sẹo đáng sợ ở trên mặt.
"Ta tên là Grovin, là người phụ trách cho hành trình tiến về Luân Hồi cốc lần
này, các ngươi có thể trực tiếp gọi ta bằng tên, cũng có thể gọi ta là đoàn
trưởng."
Cái chức đoàn trưởng này cũng không có gì liên quan với Kỵ Sĩ Đoàn, càng
giống với trưởng đoàn du lịch hơn.
Grovin đem một bì thư chứa văn kiện và một tờ nghị quyết bổ nhiệm đưa cho
Muri, ra hiệu cho cậu ta truyền đọc.
Sau khi Muri xem xong, đưa cho Karen, nghị quyết bổ nhiệm cũng không cần
nhìn, chắc chắn là thật, mà nội dung của văn kiện thì là chỉ thị thành viên của
hai tiểu đội nhất định phải nghe theo sự sắp xếp của đoàn trưởng Grovin, ông ấy
sẽ đại diện cho mệnh lệnh của Giáo Đình.
Cho nên, vị đoàn trưởng này đang mang theo mệnh lệnh đặc biệt gì từ Giáo
Đình mà phải chờ đến khi tới được Luân Hồi Cốc thì mới được phép công bố
ra?
Nếu không, không có lý do gì mà phải đưa ra thêm một phần công văn này,
Karen sau khi xem xong thì tiếp tục truyền công văn và nghị quyết xuống cho
các thành viên bên cạnh, quay đầu nhìn thoáng qua Muri đang đứng ở bên
người mình.
"Làm sao vậy, ta cảm giác hôm nay tâm sự của cậu có vẻ rất nặng nề?”
Muri nghe vậy, lộ ra nụ cười, nói ∶ "Tối hôm qua tôi bỗng cảm nhận được vẻ
hiền lành và sự quan tâm đến từ ông nội của tôi."
"Có chuyện gì xảy ra rồi sao?"
"Không có." Muri lắc đầu. Sau khi chờ tất cả mọi người xem xong văn kiện và
nghị quyết bổ nhiệm, Grovin mở miệng nói ∶ "Chờ đến khi chúng ta đến Luân
Hồi Cốc, tất cả mọi hành động của mọi người, đều phải nghe theo sự chỉ huy
của ta, đã rõ chưa!”
"Vâng, đoàn trưởng!"
"Vâng, đoàn trưởng!"
Hai tiểu đội bên phía Karen có tổng cộng 12 người, bên đoàn người của Grovin
thì có hơn ba mươi người, bọn họ cũng tiếp nhận hành lý của đám người Karen.
Một điều không may đó là bởi vì phía trước có một cái trận pháp dịch chuyển
xuất hiện chút chút vấn đề kỹ thuật, dẫn đến trận pháp dịch chuyển ở phía sau
cũng bị chậm trễ.
Tất cả mọi người chỉ có thể ngồi ở khu dừng chờ, nói là khu dừng chờ, nhưng
thật ra ngay cả một cái ghế đều không có, tất cả mọi người đều ngồi trên mặt
đất, vũ khí mang theo người đặt ở bên cạnh, tình huống này khiến Karen tìm
đến cảm giác chờ máy bay ở sân bay của đời trước.
Đợi gần hai giờ, loa phát thanh mới truyền đến thông báo.
Đám người đi vào trận pháp dịch chuyển, theo đó là một tia sáng trắng thoáng
hiện và sau một hồi rung lắc suốt mười phút đồng hồ, đám người Karen xuất
hiện ở trên một hòn đảo nhỏ.
Phía trước là bến tàu, có thuyền đang neo đậu ở chỗ này. Xung quanh trận pháp
dịch chuyển còn có một đội kỵ sĩ đang tuần tra.
Sau khi ra khỏi trận pháp, cả đám người không thể không thư giãn gân cốt một
chút, đây có thể xem như là lần sử dụng trận pháp dịch chuyển có trải nghiệm tệ
hại nhất của Karen, cả người cứ như sắp tan ra thành từng mảnh.
Nguyên nhân rất đơn giản, điểm tiếp nối ở đầu bên kia của trận pháp dịch
chuyển chỉ là một trận pháp đơn giản được bố trí lâm thời, Luân Hồi Thần Giáo
cũng không giống như là đảo Ám Nguyệt, cho dù bọn họ thất bại trong chiến
tranh nhưng cũng không có khả năng để Trật Tự Thần Giáo bố trí một điểm
dịch chuyển hoàn chỉnh ở trong khu vực Luân Hồi Cốc.
Sau khi đến nơi này, tiếp theo cần phải ngồi thuyền để tiến về Luân Hồi Cốc,
thời gian sẽ không quá lâu, bây giờ thời gian cũng đã gần giữa trưa, khoảng tầm
sáng ngày mai thì có thể đển nơi.
Chỉ có điều là mọi người lúc đầu vốn nghĩ rằng chỉ cần dùng trận pháp dịch
chuyển một lần là đến được nơi, thật không có dự tính trước là còn phải trung
chuyển thêm một lần.
Trên bến tàu, Karen còn nhìn thấy không ít thần quan của Luân Hồi, hòn đảo
này chắc hẳn là tạm thời thuộc về sự quản lý của hai Thần Giáo, hoặc là Trật Tự
Thần Giáo nhất định phải có sự giám sát của bên phía Luân Hồi Thần Giáo thì
mới có thể sử dụng.
Nhưng mà bên phía Trật Tự cũng không có ai cảm thấy nhục nhã khi bị người
khác giám sát, bởi vì việc này cũng giống như khi có người thiết lập điểm dịch
chuyển ơ ngay trước cổng của Giáo Đình, người ta căng thẳng một chút cũng
phải.
Dù gì thì Trật Tự Thần Giáo cũng nhờ dựa phương thức dịch chuyển cho nên
mới đánh ngã Luân Hồi Thần Giáo một cách bất ngờ như vậy
Khoang bên trong của thuyền chở khách cũng rất rộng rãi, mội thành viên trong
đội đều sẽ có một phòng riêng, bên trong có một phòng tắm đơn giản, Karen vọt
vào tắm, thay thần bào trên người thành quần áo hằng ngày rồi nằm lên trên
giường.
Lúc anh còn ở trong tiểu đội chó săn đã có một thói quen, đó chính là trước khi
nhiệm vụ bắt đầu, tranh thủ thất cả thời gian, có thể ngủ bao nhiêu thì sẽ ngủ
bấy nhiêu, bởi vì ăn uống đều có thể giải quyết một cách nhanh chóng, duy nhất
chỉ có việc đi ngủ thì cần thời gian.
Chớp mắt được một giờ, tiếng đập cửa truyền đến, ở ngoài cửa là âm thanh của
Ventura và Muri.
Ngay sau đó, Muri mở cửa đi vào, trong tay bưng hai phần đồ ăn.
Karen ngồi xuống nhận lấy một phần, nói "Cảm ơn "
Muri ngồi ở trên ghế, Karen ngồi trên giường, hai người cùng ăn uống.
Sau khi ăn xong, Muri bưng lấy bát đĩa định rời đi. Karen nghi ngờ nói; "Không
phải cậu có lời gì muốn nói sao?
Muri lắc đầu, thở dài, đi ra khỏi phòng.
Sau khi nói xong, Karen đi lên phía trên boong tàu tản bộ, mặt nước này thật sự
rất kỳ lạ, không có sóng gió gì, nhưng sương mù lại có thể dùng mắt trần mà
thấy được đang dần dần càng dày đặc hơn, lúc vừa lên thuyền vẫn chỉ là màn
sương mù nhỏ, bây giờ tầm nhìn đã xuống rất thấp.
"Đội trưởng Karen?"
Karen xoay người, trông thấy Grovin đi tới.