Bữa tiệc vẫn còn chưa kết thúc, hai vị đội trưởng quay trở về trang viên, Karen
cầm một cái đĩa lấy một chút đồ ăn ngồi xuống bàn từ từ dùng.
Muri thì cầm lấy một cái mâm gồm bốn món chính và hai dĩa đồ ăn kèm do
phục vụ viên bưng lên, ngồi xuống đối diện Karen, cầm lấy một cái cái thìa lớn
hướng múc từng thìa đưa vào trong miệng mà nhai nuốt.
Karen cười nói: "Cái tướng ăn này của cậu, nếu ở bên ngoài thì ta cũng sẽ
không dám nói chúng ta là người quen."
"Tôi theo đuổi sự tăng cường của cơ thể, sức ăn cũng rất lớn giống như võ sĩ
vậy, bởi vì chúng tôi có thể tiêu hóa, càng có thể hấp thu nhiều hơn."
Nghe nói như thế, Karen không khỏi nhớ tới Ophelia, cô ấy cũng ăn rất mạnh.
"Anh đang suy nghĩ đến cô gái nào sao?" Muri hỏi.
"Ừm?"
"Anh đang cười."
"Có à?"
"Đường cong trên khóe miệng vừa nãy, chắc chắn là đang nghĩ đến cô gái nào
đó, mà lại không phải là vị hôn thê của anh."
"Vì cái gì một tên võ sĩ như cậu, tâm tư lại tỉ mỉ tinh tế như thế?"
"Võ sĩ chả nhẽ đều phải thô lỗ sao?" Muri lắc đầu, "Gia tộc bọn tôi suốt nhiều
thế hệ làm trưởng đội hộ vệ cho Đại Tế Tự, vị trí kia cũng không phải chỉ đơn
giản dựa vào cơ bắp, vị trí kia, cần phải quan sát nhiều người, không chỉ cần
quan sát Đại Tế Tự, mà còn phải quan sát những người khác.
Mặt khác, ngành tâm lý của đại học Dinger, cũng là do tiền bối nhà tôi hỗ trợ
xây dựng."
"Thật sao?" Karen cảm thấy có chút ngoài ý muốn, "Ta cũng cảm thấy rất hứng
thú về tâm lý học, về sau nếu có cơ hội thì chúng ta có thể giao lưu thêm."
"Được rồi, không... A, anh đang chuyển hướng chủ đề, xem ra là một cô gái mà
anh có tình cảm nhưng lại không thể ở cùng nhau, anh có biết cái gì gọi là sự tốt
đẹp giản đơn không? Đó chính là thứ mà anh không có được."
Karen cầm lấy ly nước đá, uống một ngụm, từ từ nói: "Ông nội của cậu có phải
không ưa thích cậu lắm phải không?"
Muri ngây ngẩn cả người.
"Gia tộc của cậu cực kỳ hiển hách, nhưng cậu ở trong gia tộc của mình, cuộc
sống từ nhỏ đến lớn thật ra vẫn luôn sống trong một bầu không khí rất ngột
ngạt, không có chút cảm giác hạnh phúc nào."
"Tôi lạc quan và cũng rất sáng sủa."
"Cho nên cậu cực kỳ kiên cường, nếu tôi đoán không sai mà nói, sự bất hạnh
của cậu, có lẽ có liên quan đến mẹ của cậu, từ nhỏ đến lớn, chắc hẳn cậu đã
sống trong hoàn cảnh thiếu thốn tình yêu thương của mẹ có phải không, ta suy
đoán, có phải là nguyên nhân liên quan đến mẹ của cậu cho nên ông nội đối với
hai cha con của cậu đều không hài lòng có phải không?"
"Ai nói cho anh biết?"
"Thật trùng hợp là bình thường ta cũng thích xem một ít sách liên quan đến tâm
lý học."
"A, ha ha ha." Muri nở nụ cười, "Đáng chết, con người của anh, tôi không còn
lời nào để nói, anh nói đúng, ông nội của tôi là một người cực kỳ nghiêm khắc,
tôi nhất định phải trở nên ưu tú hơn so với người cùng thế hệ, mới có thể để cho
ông ấy thật sự xem tôi là một đứa cháu trai mà đối xử."
"Hình ảnh ông nội trong ký ức của ta, vừa lúc tương phản với cậu, bất kể là ta
muốn làm gì, ông ấy đều nguyện ý giúp ta thực hiện."
"Anh đang cố ý."
"Đúng thế."
"Tôi muốn hỏi một câu, anh có cảm thấy hâm mộ gia thế của tôi sao, ví như,
thân phận của ông nội tôi, tôi muốn nghe lời thật lòng."
"Sẽ không."
"Một chút cũng không có?"
"Không có."
"Anh cũng không cần thiết phải gạt tôi."
"Không lừa cậu, thật."
"Ha ha, có thể, người bạn như anh, tôi nhận đấy."
Cậu hiểu lầm rồi.
Lúc buổi tiệc tối kết thúc, Pacio bước ra nói những lời cảm ơn cuối cùng, những
lời cảm ơn vì mọi người đã đến chung vui trong bữa tiệc sinh nhật của cậu ta, để
không ít người cuối cùng cũng nhớ lại:
A, thì ra hôm nay vốn là sinh nhật của cậu ta.
...
"Thưa ngài, đã chọn được người."
Ông lão ngồi trên ghế từ từ mở mắt ra, người đang quỳ sát ở trước mặt ông ta, là
vị nhiếp ảnh gia lúc chiều kia, hắn ta còn có một thân phận khác, đó là chủ
nhiệm bộ môn cấp B trong hệ thống bói toán của Trật Tự Thần Giáo.
"Là ai?"
"Một người thiếu niên tên là Ventura đến từ đại khu thành phố York, cha mẹ đều
mất sớm, ông bà nội đều là nhân viên hành chính của cao ốc giáo vụ đại khu
thành phố York.
Một vị khác..."
"Tại sao không nói tiếp?"
"Một vị khác là..."
"Là cháu trai của ta sao, nhìn ngươi cứ ấp a ấp úng như thế."
"Đúng vậy, thưa ngài, một vị khác, chính cháu trai của ngài, thiếu gia Muri."
"Ừm."
"Thưa ngài, hai người bọn họ là hai người thích hợp nhất để chọn làm vật dẫn
dựa theo điều kiện đã biết để tính toán ra, nhưng mà, thuộc hạ có thể thử thay
đổi..."
"Ngươi đã nói thích hợp nhất, không phải sao?"
"Đúng, nhưng mà..."
"Cũng đều là vì Trật Tự Thần Giáo, đây là vinh dự của Muri, là vinh dự của nhà
Benda, không cho phép sửa lại."
...
Trở lại khách sạn, tắm rửa, Karen vừa nằm lên giường, Ventura đã lại ôm chăn
đệm để xuống trước cửa phòng ngủ của anh.
"Ventura, chả nhẽ sau này ta về nhà cậu vẫn muốn đi theo sao?"
"Không, đội trưởng, trong nhà ngài có người, không cần lo lắng, bây giờ đang ở
bên ngoài, trong phòng cũng chỉ có tôi và ngài, nên tôi thấy không yên lòng."
Karen chỉ có thể mặc kệ cậu ta.
Trước lúc tắt đèn, Karen móc tấm ảnh chụp lỗi lúc buổi chiều kia ra khỏi túi
trên thần bào, đầu ngón tay chạm lên bóng người mờ ảo của Ventura.
"Ventura, cậu có cảm thấy mình may mắn không?"
"Tôi vẫn cảm thấy tôi rất may mắn đấy."
"Ồ?"
"Trước lúc sinh ra không lâu gặp phải vị ân nhân kia, bây giờ lại gặp được một
vị đội trưởng như ngài."