Muri mở gói thuốc, lấy ra một điếu, cắn vào bên trong miệng, châm thuốc, nói:
"Mấy ngày nay tôi thật ngột ngạt, cái khách sạn chỗ căn cứ huấn luyện kia vậy
mà tồi tàn đến nỗi ngay cả thuốc lá cũng không cung cấp."
"Ha ha." Karen cười, "Chúng ta đi tản bộ đi."
"Được rồi." Muri cũng cười.
Hai vị đội trưởng đứng dậy rời đi, cũng không làm ảnh hưởng đến những người
khác, sau khi ra khỏi cửa thì đi về phía sau trang viên, tìm được một khu rừng
dừa yên tĩnh.
"Đáng tiếc, không mang theo vũ khí, có ảnh hưởng đến anh không?" Muri hỏi.
"Không sao, chỉ là giết thời gian, cũng không phải thật sự muốn ra tay."
"Chiến đấu, vẫn nên nghiêm túc một chút thì mới thú vị, không phải sao?"
Muri cởi thần bào ra, lộ ra cơ bắp nửa người trên, dưới ánh trăng, có thể thấy rõ
ràng những vết sẹo ở phía trên.
Trên người Bart cơ bắp cũng rất nhiều, nhưng cũng không có vết sẹo gì.
"Từ nhỏ, ông nội đã chú bác trong nhà huấn luyện riêng cho tôi, tôi là bị đánh
mà lớn lên đấy."
"Đó cũng là một cách để thể hiện tình yêu thương."
"A." Muri cười, "Làm sao mà anh có thể vừa mở to mắt vừa nói hươu nói vượn
được như thế vậy?"
Karen lắc đầu.
Muri nhắc nhở: "Anh không cởi thần bào ra sao? Đợi chút nữa nếu như làm bẩn
thì khi quay về bữa tiệc sẽ có chút thất lễ đấy."
"Không có việc gì, không làm bẩn thì sẽ không sao thôi."
"Có thể có thể, tôi rất thích cách nói chuyện bất thình lình này của anh, người
như anh, nếu như có thể đánh gục anh xuống đất, nhất định có thể làm cho tôi
cảm thấy càng vui vẻ hơn."
"Tới đi."
"Vậy tôi tới đây."
Muri hai chân uốn lượn, cả người hạ xuống, cơ bắp trên người trong nháy mắt
đều căng lên, tay trái cậu ta cầm một chiếc khiên tròn phát sáng, con bên cánh
tay phải thì đang cầm một thanh đoản đao sáng loáng khiếp người.
Ở sau lưng cậu ta, càng là có một bóng người tàn tạ.
"Cậu có được hệ thống tín ngưỡng gia tộc?" Karen nghi ngờ nói.
"Từ trước đây rất lâu, bây giờ thì không phải, gia tộc của tôi sớm đã hiến tặng
hết thảy cho Trật Tự Thần Giáo, anh thấy bóng người phía sau tôi không, ngài
ấy là tổ tiên của tôi, nhưng cũng là một vị tín đồ thành kính với Trật Tự.
Thứ mà tôi dùng không phải hệ thống tín ngưỡng gia tộc, thú tôi dùng chính là
thuật pháp, nhưng mà cần phải dùng huyết mạch để kích hoạt ra thôi."
Karen nhẹ gật đầu, anh cũng hiểu được.
Tổ tiên nhà Benda trái ngược với ông nội Dis của mình, người trước thì là mang
theo hệ thống tín ngưỡng gia tộc dung nhập vào trong Trật Tự Thần Giáo, mà
ông nội nhà mình thì lại tách hệ thống tín ngưỡng gia tộc ra riêng khỏi Trật Tự
Thần Giáo.
Pall đã từng nói qua, nếu như gia tộc Ellen tiếp tục suy sụp thêm, kết cục đang
chờ đợi gia tộc Ellen đó chính là biến heo chó để lai giống.
Thật ra, trong giới giáo hội cũng giống như vậy.
Nhiều hệ thống như vậy, nhiều thể hệ như vậy, nhiều bộ môn như vậy, từ đâu
mà tới?
Đều là tự mình nghiên cứu ra sao?
A, làm sao có thể.
"Vù!"
Muri vọt đến.
Karen giang hai tay ra, hai bên trái phải đều xuất hiện bốn sợi Xiềng Xích Trật
Tự, dựng đứng cơ thể Karen lên, lúc Muri vọt tới, Karen đã nhanh chóng lùi hẳn
về phía sau.
Đợi đến khi Muri lại tiếp cận lần nữa, Karen vung tay trái lên, một ngọn lửa
Trật Tự bùng cháy tạo thành một bức tường lửa đẩy về phía Muri.
Muri dùng tấm chắn của mình để vượt qua, quanh người được một tầng ánh
sáng màu vàng sẫm bao trùm, trực tiếp phá vỡ bức tường lửa, nhưng lập tức,
cậu ta trông thấy dưới chân mình, trước người mình và trên đỉnh đầu xuất hiện
ba cái Trật Tự Lồng Giam.
"Rống!"
Muri phát ra một tiếng gầm nhẹ, dùng đoản đao bổ nát lồng giam ở trước mặt,
nhưng mà, khi cậu ta tiếp tục lao về trước, bốn phía xung quanh, bỗng nhiên
xuất hiện một đống Ngọn Thương Trừng Phạt.
"̀m! ̀m! ̀m! ̀m! ̀m! ̀m!"
Một loạt tiếng nổ truyền đến, hất lên một màn mưa bụi.
Karen hướng ánh mắt nhìn đến, hai tay hợp lại, một cái lăng kính xuất hiện
trước mặt Karen.
"Ầm!"
Mặt đất ở dưới chân Karen sụp đổ, Muri lao lên từ phía dưới, cậu ta ra sức chém
đến, chém tan lăng kính, nhưng cùng với lúc Karen tiếp tục lui người về phía
sau, số lượng lăng kính trước người của Muri càng ngày càng nhiều.
Cậu ta có thể một hơi mà phá bảy lớp lăng kính, vậy thì Karen lập tức có thể bổ
sung thêm cho cậu ta mười lớp.
Sau đó trong thời gian rất lâu, Muri đều giống như một con trâu điên vậy, càng
không ngừng phá vỡ từng thuật pháp mà Karen thi triển, mà Karen thì lại dựa
trên khoảng cách mà mình giữ vững với Muri, từng bước từng bước sử dụng
từng loại thuật pháp mà trước đây anh không có cơ hội để sử dụng để ném vào
mặt của Muri.
Muri muốn dựa vào phương thức tác chiến này tiêu hao năng lượng linh tính dự
trữ của Karen.
Karen biết mục đích của Muri là gì, anh cũng không thèm để ý, dù sao thì cậu ta
muốn vậy thì mình cứ chơi tiếp.
Hai bên tiếp tục giằng co trong một khoảng thời gian dài.
Muri không thể chờ đợi được đến kết quả mà cậu ta muốn, từ lúc vừa mới bắt
đầu thì lòng tin tràn đầy, sau đó bắt đầu nghi ngờ, tiếp đó là không hiểu được.
Cuối cùng đến khi Karen thí nghiệm xong mỗi thuật pháp hai lần, giang tay ra,
lòng bàn tay hướng xuống phía dưới, dưới chân bắt đầu ngưng tụ một nền móng
kiến trúc.
Thấy Karen ngay cả 【 Pháo Đài Hắc Ngục 】 đều sắp triệu hồi ra, Muri trực
tiếp giơ tay lên, khiên tròn và đoản đao đều biến mật, hô lên:
"Tôi không chơi nữa."
Karen phất phất tay, nền móng tiêu tán, Xiềng Xích Trật Tự ở hai bên vẫn luôn
nâng đỡ cơ thể của anh cũng theo đó mà biến mất, hai chân cũng rốt cục đáp
xuống mặt đất.
"Tôi thua." Muri nói.
Thật ra, Karen cũng có chút hơi kinh ngạc, thực lực của vị đội trưởng mắt trước
này, nhất là sức mạnh cơ thể, thật sự rất kinh khủng.
Cũng may là cuộc tuyển chọn cuối cùng sử dụng mục tiêu chủ yếu là Huyễn
Thú, hạn chế cậu ta phát huy thực lực, nếu như thật sự muốn chiếu đấu, Bart
cũng không phải đối thủ của cậu ta, không, là toàn bộ trường thi có lẽ cũng
không có bao nhiêu người là đối thủ của cậu ta.
"Ta biết, cậu có biện pháp tiếp cận tức thì, nhưng cậu cũng không sử dụng."
"Đúng vậy, tôi có, nhưng dùng nó sẽ phải trả một cái giá rất lớn, chưa kể tổn
thương cũng không thể khống chế, mọi người chỉ là đánh chơi một chút, không
cần thiết phải liều mạng như vậy, mà cũng phải nhắc đến một việc, anh cũng là
người am hiểu cận chiến, từ lúc anh giao chiến với thầy Levin thì tôi đã nhìn ra
được, anh chỉ sử dụng thuật pháp mà không cùng tôi đấu cận chiến, tính đi tính
lại, trên cơ sở ai cũng đều giữ sức lại, vẫn là anh thắng."
"Kết quả khi chém giết nhau thật sự, ai nào có thể biết trước được." Karen
ngược lại cũng không hứng thú gì về việc ai thắng ai thua.
"Năng lượng linh tính của anh tại sao lại dồi dào như vậy? Cơ thể của tôi có thể
chứa nhiều năng lượng hơn người bình thường, nhưng nếu so sánh với nguồn
năng lượng tích trữ trong người của anh thì tôi có chút tuyệt vọng đấy."
"Có lẽ là do trời sinh đi, khi còn bé thường xuyên nằm mơ thấy tới bóng lưng
của Thần Trật Tự."
"Ha ha, ha ha ha, làm sao tôi cảm giác giống như anh đang tìm cớ để gạt tôi
vậy."
"Ha ha."
Muri mặc lại thần bào, lại co giãn cơ thể một chút, cảm khái nói: "Đánh một
trận, cơ thể thoải mái hơn, cũng lại thấy đói bụng."
"Ta cũng đói."