Sau khi tiễn mọi người trong tiểu đội Muri ra khỏi phòng, những người khác
trong tiểu đội cũng lần lượt trở về phòng mình.
Ventura vẫn nằm nghỉ ở trước cửa phòng ngủ của Karen, trong lòng cậu ta, đội
trưởng kính yêu của mình có vẻ như lúc nào cũng có thể chết bất đắc kỳ tử ở
trong giấc mộng.
Sau khi bảo Ventrua lên phòng ngủ một lần nửa mà cậu ta vẫn không chịu,
Karen cũng mặc kệ
Chờ đến khi Karen nằm lên giường, Ventura nằm dưới đất bỗng nhiên nghĩ tới
điều gì, mở miệng nói: "Đội trưởng, bữa tiệc ngày mai có lẽ tôi không đi được."
"Vì cái gì?"
"Bữa tiệc chắc chắn sẽ kéo dài đến khuya, chúng ta sáng mai đã xuất phát, nếu
như vậy thì sẽ không có ai gọi rượu và thuốc lá."
"Không có việc gì, vị trưởng phòng hậu cần kia sẽ giúp chúng ta chuẩn bị, hắn
chỉ cần ghi vào sổ sách, ngay cả quá trình mang lên cũng có thể giảm bớt."
"Thật sao?"
"Ừm, tham gia bữa tiệc cũng là để xúc tiến quan hệ của hai tiểu đội, dù sao thì
sau khi tiến vào trong Cánh Cổng Luân Hồi, chúng ta cũng cần giúp đỡ lẫn
nhau."
"Ừm, tôi hiểu rồi, đội trưởng."
Karen rất hài lòng với Muri ở một điểm là, hai người rất nhất trí ở những việc
quan trọng, cũng như lúc nãy cậu ta đến hỏi thái độ của mình đối với ba nhiệm
vụ được giao lần này, sau khi xác nhận thái độ của mình đối với ba nhiệm vụ
kia thì tiếp đó mới nói chuyện về quyền chỉ huy tập thể.
Có lẽ cậu ta cũng đang lo lắng là mình không có xuất thân từ gia tộc cho nên rất
khát vọng lập công để trèo lên trên, loại tâm tính này tất nhiên sẽ dẫn đến việc
mạo hiểm làm nhiệm vụ.
Còn cậu ta, bởi vì có gia tộc sau lưng chèo chống, ở phương diện này thì có thể
thong dong hơn nhiều.
Nhưng Muri cũng không biết đó là, đứa "Cô nhi" như mình ở phương diện này
thì càng ung dung hơn so với cậu ta.
Ngày thứ hai.
Tiệc sinh nhật bắt đầu từ buổi tối, nhưng sáng sớm, người của hai tiểu đội cũng
đều đã xuất phát đến vịnh Amber của Saint Andis.
Phong cảnh ở nơi này rất đẹp, đã có thể trông thấy biển cả bao la và vô tận, lại
có thể trông thấy vẻ đẹp yên ả và tinh tế của biển xanh, bên cạnh có một khu
trang viên lớn, bên ngoài còn có bố trí kết giới.
Nói như thế nào đây, nếu chỉ bằng tiền tài của thế tục, sẽ không có tư cách mua
nhà ở đây.
Pacio giới thiệu rằng nơi này là một khu phát triển hạng mục cung cấp việc
dưỡng lão, không chỉ dành cho người của Trật Tự Thần Giáo, cũng không ít
người già của các Thần Giáo khác cũng lựa chọn sống ở đây.
Đương nhiên, bên người những cụ già này chắc chắn cũng sẽ không thiếu con
cái.
Buổi sáng, đám người bắt đầu chơi bóng chuyền bãi biển và đá bóng
Karen không có tham gia những hoạt động này, chỉ là yên lặng mà nằm trên ghế
dài ở bãi cát, cầm trong tay một ly sữa dừa, phơi người dưới ánh nắng ấm áp.
Cơm trưa là tiệc nước hải sảng, Karen tùy ý ăn một chút, buổi chiều thì tiếp tục
không thích hòa đồng với mọi người mà nằm ở chỗ cũ ngủ trưa.
Ngủ được hai tiếng, Karen ngửi thấy mùi khói thuốc, mở mắt ra, trông thấy Bart
đang ngậm một điếu xì gà trong miệng mà hút, còn bày ra tư thế nghiêng mặt
lên nhìn trời.
Karen nhìn cậu ta một hồi, mở miệng nói: "Bart, gia giáo của nhà cậu rất
nghiêm khắc nhỉ?"
"Ừm? Thật có lỗi, đội trưởng, đánh thức ngài rồi." Bart cười cười, "À, vẫn tốt,
gia giáo, cha mẹ tôi đối với tôi tương đối nghiêm khắc, làm sao mà ngài biết
được?"
"Xì gà không cần phải hút khói sâu vào trong đâu."
"A, phải không, tôi còn tưởng rằng giống với hút thuốc lá."
Karen quay đầu nhìn chung quanh, phát hiện mọi người sau khi hoạt động nửa
ngày trời, lúc này cũng bắt đầu hưởng thụ ánh nắng của buổi chiều.
Ashley cầm trong tay một lọ dung dịch dưỡng da mà trắng ngà đi tới cùng với
Blance, hỏi: "Đội trưởng, có cần tôi giúp ngài bôi một ít không, phối hợp với
ánh nắng có thể nuôi dưỡng làn da nha."
Bart nghe vậy, nhìn làn da màu đồng của mình, lại nhìn làn da trắng nõn của đội
trưởng, nói:
"Tôi cảm thấy làn da của đội trưởng còn tốt hơn của cô."
"Tôi không có mù." Ashley tức giận trừng mắt liếc Bart.
Bart cười nói: "Cô xem Blance người ta kia, Ashley à, cô cũng nên giảm cân."
Lúc trước tất cả mọi người đều mặc thần bào, không thấy rõ ràng bên trong, bây
giờ ăn mặc mỏng manh, dáng người lộ ra.
Thật ra thì dáng người của Ashley cũng không tệ, không tính là béo, những nơi
nên có thịt thì cũng có thịt.
Blanch thì thuộc về kiểu dáng của người mẫu, cho nên rất hiển nhiên, Bart thích
loại dáng người này hơn.
"Đáng tiếc, Blanche người ta thích kiểu người như đội trưởng, còn kiểu dáng
người như cậu, những quả phụ kia sẽ rất thích."
"Ashley..." Blanch nghe nói như thế, cả mặt đỏ rần.
Karen cũng không tham dự vào cuộc thảo luận này, thân là đội trưởng, khống
chế khoảng cách giữa mình và đội viên nữ, những trò đùa như thế này, thường
thường là phương thức thăm dò để rút ngắn khoảng cách mà hai bên ăn ý với
nhau.
Karen lại uống một ngụm sữa dừa, nhìn về phía bên kia, không ít thành viên của
tiểu đội Muri, bên người còn có một cô gái, hẳn là bạn gái của bọn họ.
Đây là một nơi tốt, về sau có cơ hội có thể mang Eunice cùng đi nghỉ phép, xa
xỉ một chút, có thể trực tiếp ngồi trận pháp dịch chuyển, cũng rất thuận tiện.
Muri đi tới, cười hỏi: "Mọi người cùng nhau chụp một tấm ảnh tập thể nhỉ?"
Karen rất muốn nói cho Muri, trước lúc tham gia một hoạt động có thể gặp nguy
hiểm ở một nơi xa lạ, chụp ảnh chung là một việc vô cùng thiếu may mắn.
Rất dễ dàng để người ta liên tưởng đến một vài năm sau, những người sống sót
lấy ra tấm ảnh tập thể cũ kỹ đã ố vàng mà chỉ mặt từng đồng đội để kể lại
chuyện xưa.
Nhưng Bart đã gọi đội ngũ chụp ảnh quay phim chuyên nghiệp đến, Karen cũng
không tiện từ chối, rốt cuộc bọn họ chụp kiểu ảnh giống như trên « Tuần Báo
Trật Tự » loại ảnh có thể chuyển động.
Tất cả mọi người của hai tiểu đội tụ tập lại, có người bạn gái cũng muốn qua
cùng tham gia chụp ảnh chung, bị bạn trai trừng mắt quay trở về.
Karen và Muri ngồi ở hàng thứ nhất, vây quanh sau lưng hai người là tất cả đội
viên của hai tiểu đội, mọi người cùng nhau nở nụ cười.
"Răng rắc!"
"Lại đến một tấm nữa, thưa các ngài, rất xin lỗi, cường độ ánh sang của thuật
pháp không được hoàn mỹ." Thợ chụp ảnh nhìn thoáng qua tấm ảnh chụp vừa
lấy ra sau đó thuận tay nhét tấm hình kia vaò trên bãi cát.
Mọi người rất phối hợp, tiếp tục duy trì tư thế cũ.
"Răng rắc!"
Thợ chụp ảnh vui vẻ nói: "Ha ha, hoàn mỹ rồi!"
Pacio mở miệng nói: "Mọi người có thể thay quần áo, tham gia tiệc sinh nhật
của tôi, ông nội tôi cũng có mời không ít bạn già tới."
Tất cả mọi người đi thay thần bào.
Karen thì thuận tay nhặt lên tấm ảnh chụp lỗi lúc trước, phát hiện trong tấm ảnh
có hai người đang cử động càng lúc càng mờ đo.
Một người là Muri ngồi kế bên người mình,
Một người khác là Ventura đứng ở sau lưng mình