Chờ đến khi Karen tắm rửa xong đi ra ngoài, Ventura cũng đã nối máy xong
Karen nhận lấy điện thoại, đầu dây điện thoại bên kia truyền đến âm thanh của
Pall:
"Bé Karen thân yêu, ở đó huấn luyện ra sao rồi?"
"Rất không tệ." Karen đáp lại Pall, "Có chuyện, tôi muốn hỏi Kevin một chút."
"Gâu!"
Đầu dâu điện thoại bên kia truyền đến tiếng sủa của Kevin.
Lúc này Ventura đi lên lầu hai.
"Kevin, Gaitanbert và Fornites, ngươi có nhớ không?"
"Gâu!"
"Nó nói không nhớ rõ."
"Lúc đổ rác." Karen nhắc nhở.
"Gâu!"
"Nó nói trong lúc bận đi đổ rác thì ai lại rảnh rỗi đi mò xem có gì trong bịch rác
chứ."
"Được rồi." Karen nhẹ gật đầu, "Vậy thì không sao."
"Gâu! Gâu!"
"Con chó ngu hỏi có phải có tin gì truyền ra từ bên trong Cổng à?"
"Đúng thế."
"Gâu! Gâu! Gâu!"
"Con chó ngu xuẩn hỏi, có phải Thần Giáo muốn các ngươi mang hai tên kia
ra? Con chó ngu xuẩn bảo cậu phải cẩn thận, việc này có lẽ sẽ không đơn giản
như vậy, có lẽ là một cái bẫy."
"Ta biết, ta sẽ cẩn thận, được rồi, mọi người ở nhà nhớ chú ý an toàn."
"Cậu cũng thế, Karen."
Sau khi cúp điện thoại, Karen ngồi ở trên ghế sa lon, ngửa người ra đằng sau.
Thật ra, đối với việc tiến vào trong Cánh Cổng Luân Hồi có khả năng sẽ gặp
nguy hiểm, Karen cũng không phải là rất lo lắng, âm mưu, tấm màn đen gì đó,
anh cũng có thể nhìn rõ được.
Mặt khác, mặc dù Balart đã nói trước về ba nhiệm vụ, nhưng Karen sẽ chỉ kiên
định đi chấp hành nhiệm vụ thứ nhất, hai nhiệm vụ còn lại, tùy tình huống đi,
anh sẽ không dùng mạng của mình và các thành viên trong tiểu đội để đi mạo
hiểm, ít nhất, trước mắt anh còn không có trông thấy đầy đủ tất cả động lực để
mình đi mạo hiểm.
Ventura vừa tắm xong đi xuống phòng khách, vừa lúc tiếng chuông cửa vang
lên, cậu ta đi mở cửa, đám người của tiểu đội Muri bước vào, đến sớm hơn rất
nhiều so với dự tính.
Âm thanh ngoài hành lang cũng vang đến hai căn phòng khác, đám người Bart
cũng rất nhanh mở cửa đi vào.
Phòng khách nhỏ trong căn phòng vào lúc này có vẻ hơi chen chúc, ghế sô pha
không đủ chỗ ngồi, phần lớn người đều khoanh chân ngồi ở trên thảm.
Muri mở miệng nói: "Nhiệm vụ thứ ba, tôi thật sự cũng không nghĩ tới, anh
thấy thế nào?"
Karen nói thẳng: "Chủ yếu là hoàn thành nhiệm vụ thứ nhất, kèm theo hoàn
thành cái thứ hai nhiệm vụ, tìm vận may để làm nhiệm vụ thứ ba."
"Trái ngược hoàn toàn với yêu cầu của thầy Balart." Muri cười cười, "Tôi cũng
cho là như vậy, được rồi, Karen, tiếp theo anh kể một chút những điều mà anh
biết về tình hình ở trong Cánh Cổng Luân Hồi đi, trong tay của chúng tôi cũng
có chút ít tư liệu, chờ anh nói xong để tôi xem có gì cần bổ sung thêm hay
không."
"Ta cũng không biết được bao nhiêu đâu, có vài điều cũng không rõ ràng, vậy
để ta kể trước một vài thứ đi."
Karen nói ra những tin tức mà mình biết được từ con chó trong nhà, gạt bỏ đi
những phần không cần thiết mà kể ra.
Sau đó, Muri cũng chia sẻ tin tức mà mình biết được
Phối hợp với lời mà Balart đã giảng trong chương trình học buổi chiều, tạo ra
được một cái khung sườn cơ bản, nhưng vẫn có chút thiếu chân thực như cũ.
Pacio cảm khái nói: "Tôi nghĩ, có lẽ ngay chính Luân Hồi Thần Giáo bọn họ
đều không rõ ràng tình hình cụ thể bên trong Cánh Cổng Luân Hồi là như thế
nào đâu."
"Đi một bước rồi nhìn một bước đi." Muri mở miệng nói, "Ta đề nghị, chờ đến
sau khi chúng ta tiến vào Cánh Cổng Luân Hồi, hai tiểu đội trước hết không nên
tách ra, cùng nhau hành động."
"Ta đồng ý." Karen nhẹ gật đầu.
"Lúc cùng một chỗ hành động thì quyền chỉ huy sẽ để cho Karen giữ." Muri
nói.
"Được rồi." Karen cũng không có cự tuyệt.
Trong hoàn cảnh không biết sẽ gặp phải nguy hiểm như thế nào, sự chỉ huy sáng
suốt là một điều cực kỳ quan trọng, đối với chuyện này, không thể khiêm tốn,
bởi vì Karen cũng không muốn giao số mệnh của mình vào trong tay của người
khác.
Chuông cửa vang lên, Ventura đi ra mở cửa, phục vụ đẩy xe ăn vào trong, lúc
này đã đến giờ phục vụ bữa khuya.
Người phục vụ bắt đầu phân phát đồ ăn, một phần lại một phần cơm hộp cùng
với các món ăn đơn giản.
Thật ra thì chất lượng không tệ, Karen mở ra hộp cơm trong tay của mình ra, ăn
cùng với món mặn.
Chỉ có điều nếu so với món ăn mua bằng phiếu điểm ngày hôm qua, vẫn còn có
chút không đáng để nhắc đến.
Muri nghi ngờ nói: "Các người đều ăn thứ này à?"
Asli mở miệng nói; "Chúng ta quen với việc dùng cơm nhanh để còn dành thời
gian thảo luận học tập."
Bart nói phụ họa tho: "Đúng, dùng thời gian quý giá để lãng phí cho việc hưởng
thụ đồ ăn, là việc tội lỗi đối với cuộc sống của mình."
Muri nhẹ gật đầu, nói với người phục vụ: "Cũng đưa phần ăn của chúng ta tới
đây đi, chúng ta cũng ăn ở trong phòng này."
"Được rồi, thưa ngài."
Người phục vụ đi ra, người trong phòng còn không nói chuyện được bao lâu,
tiếng chuông cửa lại vang lên lần nữa.
Sau khi mở cửa ra, người phục vụ đẩy một chiếc xe đồ ăn giống hệt lúc nãy,
phân phát cho mỗi người trong tiểu đội Muri, mọi người lúc này hai mắt nhìn
nhau.
Muri nghi ngờ nói: "Đây là bữa ăn của chúng ta sao?"
"Đúng vậy, thưa ngài."
"Bữa ăn của chúng ta..."
Tất cả thành viên của tiểu đội Karen đều cúi đầu ăn, giả bộ như không biết việc
gì cả.
Karen thì mở miệng nói: "Chắc là phục vụ nghe nhầm, nghĩ rằng cậu cũng
muốn ăn giống như chúng ta."
Muri cười nói: "Xem ra là như vậy."
"Ăn cơm trước đi, đợi lát nữa ta lại nói thêm một vài việc liên quan đến Luân
Hồi Thần Giáo, lúc ta thi hành nhiệm vụ trong tiểu đội Đòn Roi Kỷ Luật ở đại
khu thành phố York, có tiếp xúc với bọn họ."
"Được rồi, mọi người ăn đi, tiết kiệm thời gian." Muri nói với mọi người.
Mọi người của hai tiểu đội, đều dùng tốc độ cực nhanh mà giải quyết bữa ăn.
Karen nói lại việc mình đã từng giao chiến với hai anh em gia tộc Simerson của
Luân Hồi Thần Giáo, có điều giản lược bớt thân phận của hai người họ, chủ yếu
phân tích cách chiến đấu và nhược điểm của họ.
Tất cả mọi người nghe rất chú tâm, bởi vì tất cả mọi người đều rõ ràng, nguy
hiểm không chỉ đến từ những thứ bên trong Cánh Cổng Luân Hồi mà cũng có
thể đến từ những người cùng đi vào trong.
Không người nào dám cam đoan, Luân Hồi Thần Giáo bị đánh bại lúc trước, sẽ
không muốn tìm lại một chút thể diện khi ở trong Cánh Cổng Luân Hồi.
Mười một giờ đêm, gặp mặt giao lưu kết thúc.
Muri đứng dậy, ra hiệu cho đội viên của mình có thể rời đi, nhưng mà cậu ta vẫn
rất nhiệt tình mà nói: "Ngày mai cùng đi ra ngoài chơi đi, dẫn các người đến nơi
có phong cảnh đẹp nhất ở Saint Andis, vừa lúc cũng đến nhà của Pacio chơi."
Pacio mở miệng nói: "Lúc nãy gọi điện thoại về cho gia đình thì tôi mới chợt
nhớ ra, ngày mai là sinh nhật của tôi, vừa lúc huấn luyện vừa kết thúc, mọi
người cùng nhau tới chơi."
"Được rồi." Karen đáp ứng.
"Cũng không cần chuẩn bị quà cáp đâu, có thể đến tham gia tiệc sinh nhật của
tôi thì đó đã là món quà tốt nhất rồi, dù sao thì mọi người cũng không có thời
gian chuẩn bị." Pacio nói thêm.
"Được rồi." Karen đáp ứng rất nhanh.