Số 13 Phố Mink

Chương 1144: Trật Tự, còn bao lâu nữa? (1)




Trật tự...

Karen cúi đầu, nhìn xuống vực sâu tăm tối phía dưới.

Anh có cảm giác, bên dưới vực sâu này, chôn dấu một cái bí mật thật sự, rất có

thể có quan hệ với việc chúng Thần không xuất hiện trong kỷ nguyên này.

Loại cảm giác này cực kỳ mãnh liệt, mãnh liệt đến nỗi bản thân Karen cũng đều

cảm thấy việc này không thể tưởng tượng.

Lúc này, Karen đang nằm trên giường trong phòng ngủ, dấu ấn màu vàng ở trên

mu bàn tay bắt đầu hiện ra.

Bên trong giấc mơ, Karen cũng cảm giác được vị trí mu bàn tay mình nóng rực.

Anh rõ ràng, sở dĩ mình sẽ mơ thấy giấc mộng này, là bởi vì anh "Gặp" được 【

Lưỡi Hái Chiến Tranh 】, một Thần khí cấp tối cao không hư hại chút nào.

Thần, không thể nhìn trực diện.

Khi nhìn thấy nó tận mặt, sau đó lại tạo thành một loại quan hệ, coi như nó

không để ý đến ngươi, nhưng trên người ngươi, tất nhiên cũng sẽ có dấu vết của

nó để lại.

Đây là một loại hiện tượng vượt qua sự ám chỉ trong tâm lý, dùng "Dấu ấn" để

hình dung thật ra sẽ càng chính xác hơn.

Chỉ có điều là có chút vấn đề xảy ra với mình, đối với những người khác mà

nói, đơn giản là sẽ gặp phải ác mộng bị giết chết bởi 【 Lưỡi Hái Chiến Tranh

】, nhưng bởi vì những yếu tố đặc biệt trên người mình, sẽ tạo ra một sự thay

đổi mới.

Một điểm đơn giản nhất đó chính là cơ thể của mình, bởi vì đã từng được

Ranedal cải tạo, có sự liên quan đến "Thần", tự nhiên có thể nhìn thấy càng

nhiều thứ.

Karen giơ chân lên, anh muốn đi vào vực sâu ở trước mắt, thử đi tìm kiếm sự

thật ẩn giấu sau bí mật này.

Tâm trạng này giống như của một con nghiện cờ bạc, khi sắp lật bài để biết kết

quả, trong đầu cũng đã mất đi khái niệm đối với thắng thua, chỉ muốn tìm ra

một sự giải thoát.

Nhưng khi sắp đặt chân xuống, lại dừng lại.

Karen cắn răng, tính cách cẩn thận đến từ sâu trong linh hồn vào lúc này một

lần nữa nắm thế chủ đạo.

Đồng thời, trên người toát ra mồ hôi lạnh.

Vì sao mình lại có ý nghĩ thế này?

Sự thật đằng sau bí mật này, có quan hệ gì với mình bây giờ, mình biết sớm hay

biết muộn, lại có thể có gì ảnh hưởng?

Tư duy nhanh chóng bổ sung vào bởi lý tính, xua tan những cảm giác thần bí

không biết đến từ đâu làm chủ trong đầu của mình.

Karen cúi người, há to miệng thở hồng hộc, ánh mắt nhìn xuống vực sâu bên

dưới, mang theo cảm giác sợ hãi khi nghĩ đến.

Mình vừa bị mê hoặc sao? Hay vẫn là... lạc lối?

Giống như khi đội trưởng từng đối mặt với ma âm của vị tổ tiên Dị Ma Khát

Máu kia?

Nó có thể kích thích ra các ý nghĩ sâu trong lòng người, để đạt được mục đích

mà nó muốn.

"Hô..."

Karen thở ra một hơi, đứng thẳng người một lần nữa, nếu như là mình trước kia,

có lẽ đã đặt trước một chân vào, nhưng mình của bây giờ sau khi đã có kinh

nghiệm trải qua cuộc tuyển chọn cuối cùng, tự nhìn nhận lại bản thân, trên cảnh

giới tâm lý đã không còn lỗ thủng.

Nhưng ngay cả như vậy, mình vẫn bị ảnh hưởng đến như cũ, chuyện này quá

đáng sợ.

"Ừng ực... Ừng ực... Ừng ực..."

Dưới vực sâu bắt đầu phun ra bọt khí màu đen, mỗi một bọt khí vỡ ra, tựa như

cũng đại diện cho một cái cảnh tượng đáng sợ, có vô số người ở trong đó đang

chém giết lẫn nhau, tiếng hò hét, thét gào và kêu rên.

Karen lập tức đưa tay đè lên trán của mình, anh không còn dám nhìn thẳng vào

những bọt khí này, anh cảm giác sức mạnh linh hồn mà mình vẫn luôn kêu ngạo

có lẽ sẽ bị những hình ảnh này khiến cho nổ tung.

Nhưng cho dù xem như không nhìn vào những cảnh tượng này, bên tai vẫn đang

không ngừng truyền đến những âm thanh kia, dù là Karen bịt kín lỗ tai của

mình, cũng vẫn không cách nào ngăn cản như cũ.

Giờ khắc này, anh cảm giác mình tựa như đang ở trong một chiến trường khổng

lồ không biên giới, những người xung quanh hai con ngươi đều đỏ rực không

tiếc giá nào mà chém giết đối phương.

Đáng sợ không phải cảnh tượng của chiến trường này, mà là tầm mắt của linh

hồn ngươi đang không ngừng kéo dài về phía trước, tiếp tục kéo dài rồi lại kéo

dài.

Ngươi nhìn thấy tay của mình, rồi lại nhìn thấy đầu của mình, lại nhìn thấy

mình đang quỳ dưới mặt đất, lại nhìn thấy bốn phía xung quanh chiến trường,

lại nhìn thấy chiến trường càng rộng lớn hơn.

Bên trong chiến trường gần như vô biên vô tận, ngươi chỉ là một hạt bụi nhỏ

nhất ở bên trong.

Đây là một loại cảm giác tuyệt vọng làm cho người ta ngột ngạt.

Những con huyễn thú ở cứ điểm Ogurev nếu so với thứ này thì đã hoàn toàn

không đáng để nhắc đến, nó đã không phải công kích ngươi bằng cách thông

qua lỗ hổng trong nội tâm hoặc là dẫn dắt để tâm thần xuất hiện kẽ hở;

Mà là ngươi đứng ở nơi đó, nó trực tiếp cho thấy ngươi nhỏ bé đến chừng nào,

dùng cách này để tự bản thân người cũng bắt đầu hoài nghi sự tồn tại của mình

có giá trị gì hay không.

Một điều càng bi ai đó là cũng không phải đối phương đang cố ý nhằm vào

ngươi, mà là khi ngươi tới gần, sẽ sinh ra cảm giác theo bản năng.

Cuối cùng thì bọt khí cũng dừng lại, Lưỡi Hái Chiến Tranh lúc trước rơi xuống

dưới, vào lúc này lại nổi lên một lần nữa, nó trôi nổi ở nơi đó, không nhúc

nhích.

Rốt cục Karen có được cơ hội để lấy hơi, hai tay chống xuống đất, cũng không

nghĩ đến việc có thể đứng lên.

"Ông!"

Một âm thanh truyền đến, cực kỳ yếu ớt, nhưng tạo nên gợn sóng rất nhỏ bên

trên thứ chất lỏng màu đen phía dưới.

"Ông!"

Tiếp tục tạo ra gợn sóng, cùng với nó như có âm thanh gì phát ra.

Cảm giác này, giống như là có người đang gõ cửa, không, là đấm vào cửa,

không, là đang đập cửa!

Người này vẫn đang bị giam cầm, sau đó nghe được có tiếng người ở phía

ngoài, bắt đầu liều mạng đập vào trên cánh cửa lớn, cố ý để cho người bên

ngoài chú ý, đồng thời cũng bắt đầu phát ra tiếng kêu la.

"Ông!"

"Ông!"

"Ông!"

Gợn sóng trên bề mặt càng lúc càng rõ ràng, Karen cảm giác được cảnh mộng

của mình lúc này cũng đang run rẩy theo.

Đây là một tình huống cực kỳ hoang đường, một người đang bị phong cấm ở

một nơi cách đây không biết bao xa, hắn liều mạng đập vào cửa, vậy mà chấn

động đến cảnh mộng của một người.